Chương 13: Chủ cũ tìm tới cửa

Chủ nhà phía trên cũng không thuận theo, không buông tha, nói: Lần sau chuyện gì mà không chắc chắn, thì đừng truyền loạn. Chính vì mấy lời không có căn cứ của anh, nên hôm qua nhà chúng tôi mới không đi ra ngoài mua đồ ăn, hôm nay lúc tan tầm về chỉ mua được lá rau hỏng mà người khác đã chọn còn dư lại.

Vừa thấy đối phương định đẩy tội danh lên đầu mình, chủ nhà 2-1-1901 liền tức giận: Hai ngày nay dạ dày anh khó chịu nên bị rút não ra à?? Tôi nói gì nhà anh liền tin cái đó? Nếu tôi nói các người đi tìm chết, chẳng lẽ các người cũng đi?

Chủ nhà phía trên: Tên khốn kiếp, anh nói ai? Tôi thấy là anh hút thuốc lá nhiều quá đi, muốn rút não?

Chủ nhà 2-1-1901: Cóc ghẻ ngáp dài, khẩu khí thật lớn! Anh rút hộ tôi xem nào? Nếu tôi không làm anh không mặc nổi quần, thì tính là tôi thua!

Chủ nhà phía trên: Ai u chết tiệt a, tính đánh tôi sao……

Một lời không hợp liền nháo lên.

Rất nhanh đã có chủ nhà đứng ra làm người hoà giải, nhắc nhở bọn họ rằng siêu thị dưới lầu mới nhập một mẻ rau dưa trái cây, muốn mua thì nhanh đi mua, để đề phòng mưa lớn không ngừng, sẽ phải nhịn đói.

Tống Bội tắt điện thoại, đi tới cạnh cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài.

Mưa quá lớn, tầm nhìn bị hạn chế, không nhìn rõ lắm, nhưng chắc chắn mực nước đã dâng lên cao hơn một chút.

Qua đêm nay, ngày mai mọi chuyện sẽ khác.

Sau khi lấy một cốc trà sữa từ trong không gian ra uống cho ấm người, Tống Bội liền chui vào ổ chăn ấm áp mà ngủ.

Kết quả chưa đến nửa đêm mà ngoài cửa không ngừng có động tĩnh, tiếng cửa phòng và tiếng thang máy đóng mở không ngừng vang lên, ồn ào đến mức khiến cô ngủ không ngon chút nào.

Dự đoán là cảnh sát đẹp trai lại ra cửa làm công việc cứu khổ cứu nạn, thật ra Tống Bội không hề oán hận, chỉ là khổ cho cô.

Mãi đến khi qua nửa đêm, Tống Bội đi vệ sinh xong, cuối cùng nhà hàng xóm cũng yên tĩnh, kết quả mới ngủ không được bao lâu, đột nhiên bị tiếng đập cửa ‘phanh phanh phanh’ dọa cho giật mình tỉnh giấc.

Tiếng đập cửa dồn dập nghe như khúc đòi mạng, Tống Bội bị dọa đến mức thiếu chút nữa hồn vía lên mây, sau khi chắc chắn có người đang đập cửa nhà mình, cô lập tức đứng dậy, mặc áo khoác rồi đi ra cửa.

Vừa ghé sát vào mắt mèo, liền nhìn thấy ngoài cửa có vài gương mặt quen thuộc.

Người tới không phải ai khác, chính là một nhà chủ cũ đã dọn đi trước đó.

Một nhà bọn họ có lẽ là đội mưa tới đây, ai nấy đều ướt sũng nước, vẻ mặt nôn nóng đứng ngoài cửa..

Tống Bội nhìn điện thoại, thấy đã là 2 giờ 11 phút sáng.

Tối qua trước khi đi ngủ, Tống Bội đã chặn số của Nhậm Quân Minh và Quan Tuyết Đình, đồng thời thiết lập từ chối tất cả các cuộc gọi từ số lạ, chỉ có Tôn Tư Phàm, Vương Xán cùng điện thoại của giáo sư là có thể gọi được.

Lúc này, Tống Bội liền phát hiện, trên điện thoại có ba cuộc gọi nhỡ từ chủ nhà cũ hiển thị trong danh sách bị từ chối.

Trải qua u ám ở kiếp trước khiến Tống Bội hình thành nên tâm lý phòng thủ mạnh mẽ, cô không mở cửa, mà hỏi cách qua cánh cửa:

- Đã trễ thế này, các người có việc gì?

Nghe được tiếng trả lời bên trong cánh cửa, đám người ngoài cửa trong nháy mắt như có động lực, đặc biệt là người đàn ông cùng mẹ hắn ta, lập tức kêu gào.

- Cuối cùng cô cũng dậy, mau cửa mở ra, để chúng tôi đi vào, chúng tôi ở bên ngoài sắp bị đông chết rồi.

- Nhà chúng tôi thuê đã bị ngập nước, hiện tại không có chỗ ở, cô mau mở cửa, để chúng tôi vào ở nhờ mấy ngày.

Ở nhờ? Vui đùa cái gì vậy!

Chưa kể là hai bên cũng không có quan hệ gì với nhau, mối quan hệ chỉ đơn giản là chủ nhà cũ và chủ nhà hiện tại, nhưng cho dù là có quen biết đi, được vào ở hay không còn phải phụ thuộc vào tâm trạng của cô.

Cho nên, bọn họ dùng giọng điệu ra lệnh này, để nói với ai?

Tống Bội nhìn không quen cái tật xấu này của bọn họ:

- Ngượng ngùng, không tiện, các người tìm chỗ khác ở đi.

Kết quả đối phương không thuận theo:

- Một cô gái như cô có cái gì mà không tiện, căn nhà lớn như vậy, một mình cô cũng không thể sử dụng được bao nhiêu không gian, cho chúng tôi ở nhờ vài ngày thì làm sao?

- Cô cũng đừng quên, chúng tôi còn giảm cho cô 10 vạn tệ! Đây là một ân huệ rất lớn!

Tống Bội: “……”

Trước đó khi một nhà người này đã ăn vạ không muốn dọn đi, Tống Bội đã nhìn ra bản tính vô lại của bọn họ, không nghĩ tới người ta lại không biết xấu hổ đến nước này.

Cô dứt khoát không thèm phản ứng, xoay người trở về phòng ngủ, mang nút bịt tai lên, lên giường đi ngủ lần nữa.

Người một nhà ở bên ngoài hò hét hồi lâu, thấy Tống Bội không thèm đáp lại, bọn họ liền tức giận trực tiếp lấy tua vít, dao làm bếp và các dụng cụ khác trong hành lý ra để cạy cửa.

Kết quả bận việc hơn một giờ, cửa chống trộm không chút sứt mẻ.

Cười chết, nếu thật sự để bọn họ cạy được, hơn 10 vạn của Tống Bội không phải là mất trắng sao?

Đám người này không cam lòng, hơn nửa đêm còn vô liêm sỉ vào nhóm chủ nhà để làm ầm ĩ, mắng chủ nhà mới là Tống Bội là đồ vô lương tâm, vô tình, sói mắt trắng……

Đáng tiếc, lúc này người trong nhóm chủ nhà đều đã ngủ, mắng nửa ngày cũng không có người đáp lại bọn họ.

Bọn họ vẫn không cam lòng, trực tiếp gọi điện thoại của quản lý của tòa nhà, tiếp tục mắng.

Hơn nửa đêm quản lý đang ngủ trên giường lại bị mắng, cả người còn đang ngốc lăng, đột nhiên bị một tràng mắng đổ ập xuống, lại càng bối rối hơn.

Vất vả tỉnh táo lại, thấy đám người này đã bán nhà còn không có đạo đức mà trở về bắt chủ nhà mới mở cửa cho bọn họ vào, liền không nói nên lời!

Lại còn nhắn vào trong nhóm bằng những lời vừa ác độc,vừa khó nghe, quản lý sợ đến mức vội vàng "mời" gia đình này ra khỏi nhóm chủ nhà.

Cũng xét thấy, trước đó cô đã từng tiếp xúc với gia đình này, biết bọn họ là người ‘ thông tình đạt lý ’ cỡ nào, quản lý lại vận dụng hết vốn từ để an ủi bọn họ rất lâu.

Kết quả chẳng những không có chút tác dụng nào, đối phương còn uy hϊếp:

- Nếu không xử lý cho tôi, đêm nay chúng tôi sẽ gọi tất cả mọi người trong tòa nhà này dậy, xem cô làm sao xử lý!

Quản lý có thể làm gì bây giờ a? Cô ấy cũng chỉ là người làm thuê, hơn phân nửa đêm bị dựng dậy xử lý chuyện khốn nạn này, thật sự là xui xẻo tám đời.

Nhưng quản lý không dám đắc tội với một nhà ôn thần này, cuối cùng chỉ có thể đồng ý nói sẽ gọi điện thoại cho chủ nhà mới xem thử.

Vì thế, chờ Tống Bội thức dậy lúc 6 giờ sáng, liền phát hiện có 7 cuộc gọi nhỡ của quản lý tòa nhà trong danh sách bị từ chối.

Điện thoại bị từ chối, lại không có WeChat, quản lý lại gửi rất nhiều tin nhắn, tin nhắn thoại và hai cuộc gọi thoại không có người trả lời.

Tống Bội đang xem, quản lý tòa nhà liền gọi tới, lần này Tống Bội trực tiếp ấn nghe, nhưng không cho quản lý có cơ hội mở miệng.

Đã giành nói: “Tôi đã trả đủ tiền khi mua nhà rồi. Sau khi nhận tiền thì bọn họ đã không còn liên quan gì đến căn nhà này nữa, tôi không nghĩa vụ phải cho bọn họ vào nhà, hơn nữa, cô lấy thân phận gì để yêu cầu tôi cho bọn họ vào? Nếu cô tốt bụng như vậy, liền cho bọn họ vào nhà cô ở đi, đừng đứng đây nói chuyện không đau lưng!”

“Tóm lại, tôi nói cho cô biết, nhà tôi không tiện. Mặt khác, ngày đó bọn họ chỉ nhìn thấy tôi đi mua nhà một mình, thực tế tôi có bạn trai, không phải ở một mình.”

Tống Bội đã sớm đoán được, một cô gái như cô lại ở một mình sẽ bị khi dễ, cho nên Tống Bội đã sớm chuẩn bị tốt vài đoạn ghi âm.

Lúc này là gọi điện thoại trực tiếp, nên cô liền mở đoạn ghi âm, phối hợp diễn xuất.

Quản lý nghe được giọng điệu cứng rắn của Tống Bội liền tin tưởng cô không ở một mình, để một nhà chủ cũ ở nhờ thật sự không tiện, mới vội vàng tắt điện thoại.

Nhưng cũng không thể không giải quyết mấy người chủ nhà cũ, hơn nữa vào đêm qua, mực nước lại dâng cao, ngập đến tận cửa sổ tầng 1, cho dù bọn họ muốn rời đi, cũng không thể đi xe.

Cũng may, cuối cùng quản lý đã thuê giúp bọn họ một căn nhà ở tòa nhà số 1, người một nhà giơ hành lý lên cao, lội nước qua lại nhiều lần, cuối cùng cũng dọn hết qua được.

Buổi sáng, không biết chủ nhà cũ làm thế nào mà có thể thu phục được quản lý, bọn họ lại được vào nhóm chủ nhà lần nữa.

Ngay sau khi vào nhóm đã âm dương quái khí chỉ trích hành vi thấy chết mà không cứu của Tống Bội tối hôm qua.

Lúc Tống Bội đang ăn cơm thì vừa vặn nhìn thấy, toàn tiếng chó sủa, không thèm phản ứng.