Chương 14: Cho hai cái bạt tai

Mở Weibo ra xem, tin tức của chính phủ đều là mưa lớn và ngập úng, đồng thời còn gửi tin nhắn nhắc nhở người dân không nên ra ngoài trừ trường hợp cần thiết, một số người dân ra ngoài vào buổi sáng đã gặp nguy hiểm.

Vì mưa lớn khiến toàn thành phố bị tê liệt, khiến nhóm các chủ nhà đều nghỉ việc ở nhà.

Ăn cơm sáng xong, mọi người đều rảnh rỗi ở nhà không có việc gì làm, nhóm chủ nhà lại bắt đầu náo nhiệt, có người cảm thấy may mắn vì đã tích trữ đồ ăn, có người tiếp tục nằm yên chờ, có nói chuyện nhảm nhĩ……

Có chủ nhà nói: Mọi người đều đang tích trữ đồ ăn, có phải tôi là người duy nhất không biết nên tích trữ những gì không?

Phía dưới lại có người trả lời: Vậy tích trữ hai hộp thuốc ngủ, khi thức dậy liền uống một hộp, phương án tiết kiệm lại thực tế nhất.

Mọi người đều cười ha ha.

Bất quá, những ngày mưa quả thực là thích hợp ngủ nhất, vừa mới ăn cơm sáng xong, Tống Bội lại cảm thấy buồn ngủ.

Có người vui cũng có người sầu, một số chủ nhà ở lầu 1 không tích trữ đồ ăn, hiện tại không những ở nhà chịu đói, mà quan trọng nhất là nước đã ngập đến phía dưới cửa sổ, chỉ cần cao thêm một centimet nữa thôi là nước mưa sẽ tràn vào nhà.

Những chủ nhà ở lầu một vô cùng sợ hãi, từng nhà từng đều có một cái đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cầu nguyện trời đừng mưa nữa.

Trong bầu không khí căng thẳng này, đột nhiên lại có người nhảy ra trực tiếp tag chủ nhà 2-1-2901, mắng hắn trước đó nói lung tung trong nhóm, khiến nhà bọn họ không tích trữ đồ ăn.

Chủ nhà 2-1-1901 hình như không lên nhóm, chờ rất lâu mà không xuất hiện, đến khi hắn xuất hiện thì đã là giữa trưa.

Chế độ mắng lại xuất hiện trong nhóm lần nữa.

Quản lý khuyên nhủ cả nửa ngày cũng không có tác dụng.

Người mắng 2-1-1901: May cho anh là trời đang mưa lớn, nếu không, bây giờ mà anh đứng trước mặt tôi, tôi sẽ quăng cho anh hai hai cái bạt tai!

2-1-1901 vừa nghe, liền u a: Anh nhanh nhanh tới đánh a, vừa lúc tôi mới mua nhà tối hôm qua, còn chưa có tiền trang trí, vẫn đang cần tiền a!

Đối phương:……

Đối phương: Xã hội hòa bình đã cứu anh, tôi là người văn minh, không thèm chấp nhặt với các người.

Lời này nói ra, giống như người đòi tát người ta hai cái trước đó không phải hắn vậy?

Chủ nhà trong nhóm xem náo nhiệt đủ rồi, mới ngoi lên nói vài lời giảng hòa, nhưng đến nửa ngày vẫn không thấy ai tiếp lời.

Cứ như vậy cho đến giữa trưa, Tống Bội lại đi tới cạnh cửa sổ nhìn xuống, trên đường lớn chỉ còn nhìn thấy nóc những chiếc xe con.

Cô có chút không yên tâm, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Vương Xán: Nhà cậu mua đồ ăn chưa?

Rất nhanh liền nhận được tin nhắn của Vương Xán: Mua rồi mua rồi, hôm trước nghe lời cậu, đi mua hai túi lớn về nhà.

Nói đến đây, Vương Xán còn nhắc tới chuyện nhà anh trai và chị dâu ở khu phố cũ, hệ thống thoát nước không tốt, lầu một đã bị ngập, cũng may bọn họ ở lầu 6, chắc chắn sẽ an toàn.

Nhưng mưa lớn liên tục mấy ngày, trong nhà ẩm ướt, bọn họ còn không thể xuống nhà để vứt rác, thật sự rất khó chịu!

Tống Bội thấy cô ấy đã mua rau, mới yên tâm nói: “Tớ thấy trận mưa này vẫn chưa có dấu hiệu tạnh, không biết sẽ mưa bao lâu nữa.”

Nói như vậy là vì không muốn khiến người khác nghi ngờ.

Trò chuyện với Vương Xán một hồi, Tống Bội lại nhắn hỏi Tôn Tư Phàm một lượt, nhưng vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời.

Bất quá Tống Bội không quá lo lắng, nhà Tôn Tư Phàm là biệt thự ở lưng chừng núi, là nơi cao nhất thành phố C, chắc chắn sẽ không bị ngập nước.

Hơn nữa trước kia Tôn Tư Phàm đã từng nói cô ấy ghét nhất là mưa, có lẽ lúc này cô ấy vẫn đang trong ổ chăn.

Buổi chiều, trong danh sách đen lại xuất hiện một cuộc gọi nhỡ từ tên tra nam, cô biết chắc chắn là hắn lại muốn đòi xe, Tống Bội không thèm để ý tới hắn,liền mặc kệ.

Dù sao chỉ cần Nhậm Quân Minh không phải đồ ngốc, chắc chắn hắn cũng sẽ đoán được xe đã bị ngập trong nước.

Đã vài ngày không ăn cơm, buổi tối, Tống Bội tự mình dùng nồi cơm điện nấu một bát cơm trắng thơm mềm, sau đó lấy từ không gian ra một quả trứng gà làm món trứng chiên cà chua.

Đương đương đương! Một bát cơm trứng gà cà chua thơm ngon mới ra lò.

Vừa vui vẻ ăn xong, Tống Bội thấy trong phòng đã có nhiều rác, cô liền gói lại rồi đi ra ngoài vứt rác.

Kết quả vừa mở cửa một, cửa nhà hàng xóm 2103 cũng đột nhiên mở ra, một đại gia hỏa toàn thân trắng như tuyết cũng vụt ra tới, Tống Bội còn chưa kịp nhìn rõ, đã tên kia chạy nhanh như bay, lướt qua đùi cô, chạy vào trong nhà cô.

- Tiểu lang!

Tiếng hét lớn của một người đàn ông truyền ra từ phòng 2103.

Tống Bội cũng giật mình, quay đầu nhìn vào trong nhà, mới phát hiện đại gia hỏa kia lại là một con chó Samoyed cỡ bự với bộ lông trắng muốt, nhìn bộ lông trắng phát sáng, mềm mượt óng ả của nó, có thể thấy được chủ nhân của nó chăm sóc nó rất kỹ.

Anh cảnh sát đẹp trai ở cách vách cũng chạy đuổi theo ra khỏi cửa, đi tới cửa nhà Tống Bội, liền hung dữ quát tiểu tử trong phòng:

- Tiểu lang, trở về!

Con chó nhìn thấy chủ nhân, lập tức nhảy nhót chạy từ trong nhà Tống Bội ra, vây quanh cảnh sát đẹp trai, cọ cọ lên đùi hắn hai vòng, thập phần hưng phấn.

Cảnh sát đẹp trai vỗ vào đầu nó, coi như khiển trách, sau đó ngẩng đầu nói với Tống Bội:

- Xin lỗi, do mấy ngày nay nó ở trong phòng buồn chán, vừa rồi không cẩn thận một cái đã để nó chạy ra.

Tống Bội xua tay:

- Không có việc gì, nó rất đáng yêu.

Vừa mới nói xong hai câu, chú chó Samoyed lại lẻn vào nhà Tống Bội, lần này cho dù anh cảnh sát đẹp trai ở bên ngoài có hét như thế nào nó cũng không ra, thậm chí còn chạy lòng vòng tán loạn ở trong nhà.

Tống Bội không khỏi cảm thấy may mắn vì đã đóng cửa phòng ngủ phụ, phòng người không thể phòng tâm, cho dù đối phương là cảnh sát.

Cuối cùng chú chó lại trốn vào trong phòng tắm nhà Tống Bội, ngay cả cảnh sát đẹp trai đi vào cũng không thể kéo nó ra, ỷ vào thân hình mập mạp của mình, nằm liệt trên mặt đất chơi xấu.

Tống Bội nhìn hai người giằng co nửa ngày, cảnh sát đẹp trai cũng không có biện pháp đối phó với con chó, cuối cùng không nhịn được mà nói:

- Nếu không, cứ để nó ở đây chơi một lát? Lúc nào chơi đủ rồi, tự nhiên nó sẽ ngoan ngoãn trở về.

Cảnh sát đẹp trai suy nghĩ một chút, rồi gật đầu:

- Vậy được rồi, tôi có chút việc gấp phải ra ngoài, nếu nó ở trong nhà mà không ngoan, cô cứ ném nó ra ngoài.

Tống Bội sửng sốt.

- Anh không sợ nó chạy mất sao?

- Sẽ không, cô đừng nhìn bộ dáng nó to lớn, nhưng thật ra nó rất nhát gan, không có tôi, nó chắc chắn sẽ không dám xuống lầu.

Được rồi, người ta là chủ nhân mà còn không lo lắng, Tống Bội cũng không lo chuyện bao đồng nữa.

Cảnh sát đẹp trai có lẽ đang có việc gấp thật, chỉ giải thích vài câu rồi vội vàng đi xuống lầu, trước khi đi còn giúp Tống Bội mang mấy túi rác đi vứt.

Cánh cửa vừa đóng lại, con chó vốn đang bày ra trạng thái như bãi thịt nát giống như biết nguy cơ đã được giải trừ, xoạt xoạt đứng dậy, vui vẻ đi tới trước mặt Tống Bội ——

Hết cọ cọ chân trái, lại cọ cọ đùi phải của cô.

Chậc!

Tống Bội nhịn không được mà bật cười, nó cũng quá biết nịnh người đi?

Cô còn định trực tiếp nhốt nó ở phòng tắm, mặc kệ nó, nhưng thấy gia hỏa này biết lấy lòng như vậy, Tống Bội cong lưng, duỗi tay xoa xoa đầu to của nó.

Xúc cảm giống y như những gì mình tưởng tượng, vừa mềm mại lại dày, nhìn liền biết nó được ăn ngon.

Nghĩ tới chuyện mạt thế sắp đến, gia hỏa lớn như vậy, lượng cơm chắc chắn cũng không nhỏ, đến lúc đó……

Tống Bội thở dài một hơi, lúc này đột nhiên cô phát hiện đôi mắt màu xám đầy cơ trí của nó, giống như mắt sói.

Sau đó tôi nghĩ đến cảnh sát đẹp trai gọi tiểu lang, có lẽ là do nguyên nhân này đi?

Leng keng.

Đột nhiên điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn mới.

Tống Bội cầm điện thoại, cô có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy tin nhắn WeChat từ một người bạn cùng lớp nhưng chưa từng liên lạc bao giờ: “Tống Bội, hóa ra cậu cũng ở Thượng Phẩm Quốc Tế a! Hóa ra chúng ta là hàng xóm a!”

Bên dưới đính kèm ảnh chụp màn hình tin nhắn trong nhóm chủ nhà, nội dung hiển thị trong hình ảnh là tin nhắn nhắc nhở Tống Bội vào nhóm lúc đêm ngày 3.

Không biết là cô bạn cùng lớn này đã nhìn thấy từ lâu nhưng không nói gì, hay là hiện tại mới lục thấy, tóm lại, Tống Bội biết rất rõ, một người chưa từng tiếp xúc đột nhiên xuất hiện nhiệt tình chào hỏi, chắc chắn là có mục đích.

Cho nên, cô tính toán trực tiếp giả chết, coi như không nhìn thấy.

Kết quả đối phương lại gửi tới vài tin tức ——

“Tôi sống ở tầng 17 tòa nhà 1, còn bạn thì sao? Bạn sống ở Tòa nhà 1 hay Tòa nhà 2?”

“Trước đó tôi nghe bạn cùng lớp kể bạn là sinh viên vừa học vừa làm, còn nghĩ gia cảnh nhà bạn không tốt, không nghĩ tới bạn đã có thể kiếm tiền mua nhà ở, học bá chính là học bá, thật lợi hại!”

“Không giống tôi, nếu không phải ba tôi làm kinh doanh có chút tiền, tôi làm sao có thể mua được một căn nhà đắt tiền như vậy.”