Chương 2: Tiêu Tiền Như Nước

Nam sinh kia biết Tống Bội là thành viên câu lạc bộ TaeKwonDo, nên không dám cứng rắn, chỉ có thể hùng hổ quay người bỏ đi, vừa đi vừa chửi bới.

Tống Bội bắt xe đi tới ngân hàng, đi thẳng đến quầy, đưa hai cuốn sổ tiết kiệm có kỳ hạn của mình ra và nói:

- Cần dùng gấp, rút hết toàn bộ.

Mặc dù đã nói như vậy, nhưng nhân viên ở quầy giao dịch vẫn phải nhắc lại một chút, nếu rút tiền tiền tiết kiệm trước kỳ hạn, lãi suất định kỳ sẽ bị giảm đi, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Tống Bội, lúc này mới bắt đầu xử lý.

Mười phút sau, 11 cọc tiền mặt được buộc thành từng tập, cùng với hơn 300 tệ tiền lãi trước đó đến hiện tại, được giao tới tay.

Ba năm trước, bà ngoại qua đời, chỉ để lại cho cô 6 vạn tệ (>60tr VNĐ), còn lại năm vạn là do Tống Bội vừa học vừa làm tự mình kiếm được, mười một vạn này là toàn bộ gia sản của cô.

Nếu thật sự muốn tích trữ, căn bản là không đủ!

Tống Bội lập tức chạy đến quán cà phê nơi cô làm thêm, còn nói với ông chủ rằng cô sắp lên năm thứ hai, chương trình học căng thẳng hơn năm thứ nhất, không thể tiếp tục đi làm, ông chủ liền kết toán nửa tháng tiền lương cho cô, còn cho cô thêm hai trăm tệ.

- Học tập cho tốt, khi nào hết bận hãy trở lại.

Tống Bội rất cảm kích, trước khi rời đi liền nhắc nhở ông chủ:

- Nghe nói sắp tới sẽ có mưa to. Ông chủ dự trữ chút đồ ăn ở trong nhà, phòng ngừa vạn nhất.

Một lời nhắc nhở từ lòng tốt lại chỉ đổi lấy nụ cười ha ha.

- Hằng năm cứ vào thời gian này, đều sẽ thấy tin tức nói có mưa lớn, kết quả chỉ mưa được vài ngày, không có việc gì, thành phố C của chúng ta là nơi đất đai phúc lành, bất cứ thành phố nào cũng có thể bị ngập lụt, nhưng thành phố C của chúng ta thì không.

Chính bởi vì hàng năm không thấy xuất hiện ở nơi này, cho nên phần lớn mọi người đều không có chuẩn bị trước, cho nên khi mưa bão thực sự kéo đến, chỉ ngắn ngủi một ngày đã có người gào thét đói khát trong nhà.

Mà trận mưa lớn khởi đầu cho thiên tai này đã kéo dài không dứt trong suốt sáu tháng, mọi thứ ở dưới ba tầng lầu đều bị ngập trong nước.

Tống Bội nghe ông chủ nói vậy, cũng không nhiều lời nữa, lại vội vàng bắt xe tới trung tâm phân phối lương thực.

Cô muốn mua lương thực với số lượng lớn, đi tới trung tâm phân phối lương thực bán sỉ, giá cả luôn tối ưu nhất.

- Tôi muốn mua 10 nghìn kg gạo, chất lượng cao cấp trung cấp gì đó, giới thiệu giúp tôi một chút.

Sau kỳ nghỉ lễ quốc khánh dài ngày này là tới tết trung thu, từ sáng sớm, đã có vài nhân viên mua hàng của một số công ty đến đây đặt mua gạo làm phúc lợi cho công nhân viên nhân dịp Trung thu.

Đơn hàng lớn của Tống Bội cũng được mặc định xếp vào đơn mua của công ty, nhân viên tiếp tân nhiệt tình giới thiệu:

- Hai loại này là loại 50 cân, chất lượng khá tốt, túi màu xanh lục có giá 120 tệ một túi, màu hồng nhạt 125 tệ, bên cạnh còn có loại 20 cân……”

Không đợi nhân viên tiếp tân tiếp tục giới thiệu, Tống Bội liền trực tiếp quyết định:

- Chọn loại 120 tệ một túi là được.

Cô vốn không phải người có xuất thân cao quý gì, hơn hai năm ở mạt thế đều ăn rau rừng và vỏ cây, hiện tại có thể ăn loại gạo 120 tệ này đã là không tồi.

Sau đó Tống Bội lại đặt mua 10 nghìn kg bột mì, bột mì lấy loại 50 kg một túi, 100 tệ một túi.

Sau đó là gạo kê, gạo đen, gạo lứt, hạt cao lương, ngũ cốc nhỏ, ngũ cốc lớn, đậu nành, đậu đen, đậu đỏ, yến mạch, hạt bo bo, v.v., mười mấy loại, mỗi loại hơn 1 nghìn kg.



Cuối cùng kết toán lại, gạo 2 vạn 4 ngàn tệ, bột mì 2 vạn tệ tròn, ngũ cốc là 2 vạn 7 ngàn. A! Chỉ riêng lương thực đã tốn mất bảy vạn mốt!

Hai phần ba số tiền tiết kiệm đã không còn.

Dù Tống Bội đau lòng, nhưng lại không thể làm gì được, muốn sống sót thì cần phải có lương thực a!

Lương thực sẽ được giao vào ngày mốt, nhưng phải thanh toán toàn bộ trước.

Trung tâm phân phối lương thực lớn như vậy, Tống Bội cũng không sợ đối phương chạy mất, sau khi thanh toán tiền, cô liền chạy tới chợ đầu mối.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy quầy hàng gia vị đầu tiên, dầu muối tương dấm đều là thứ không thể thiếu, cũng như nước tương nhạt, nước tương đen, rượu nấu ăn, mười ba loại gia vị, bột ngũ vị hương, bột tiêu, quế, lá nguyệt quế, hoa hồi, thảo quả,……

Tính toán mua sắm, ngoại trừ một ngàn cân dầu ngô và muối ăn, những thứ khác đều chỉ lấy một trăm cân, cuối cùng vẫn tốn 1 vạn 5.

Không đến một giờ, tất cả tiền tiết kiệm có kỳ hạn của Tống Bội cùng lãi suất hàng tháng tổng cộng 12 vạn 4 ngàn tệ, bây giờ chỉ còn dư lại 3 vạn 8 ngàn.

Cô không dám trì hoãn nữa, lập tức tiếp tục đi mua đồ, đầu tiên là mua rau dưa và thịt, thịt dê thịt bò quá đắt, mua không nổi, chỉ mua thịt heo cùng cá, rau dưa cũng không thể thiếu, nhất là phải mua thêm vài loại hạt giống rau dưa.

Hỏi thăm thay đổi qua nhiều quầy hàng, lại chọn cửa hàng cho ông chủ tiện nghi nhất, sau khi cò kè mặc cả các loại, cuối cùng mua 1000 cân thịt heo, 2000 cân cá chép.

Hỏi: Vì sao cá lại nhiều hơn sao?

Bởi vì cá chép 5 đồng một cân, thịt heo 11 tệ một cân, giá mua tiện nghi hơn rất nhiều.

Tiếp đó là rau dưa, 500 cân khoai tây, 200 cân khoai lang, 200 cân cà rốt, 200 cân củ cải trắng.

Rau chân vịt, rau xà lách, rau ngó xuân, cọng hoa tỏi non, cọng hoa tỏi, cà tím, đậu que, ớt cay, dưa leo, cà chua…… mua mỗi loại ít nhất cũng phải 200 cân.

Mua 1000 cân cải trắng, cái này có thể muối dưa chua, làm thịt heo hầm miến dưa chua, cô rất thích ăn món này! Đúng rồi, còn có miến cũng phải mua 500 cân, bột khoai lang, bột khoai tây, bún sợi to và bún sợi nhỏ.

Chờ Tống Bội đi ra khỏi chợ đầu mối, cả người cô chỉ còn lại 77 đồng, thiếu chút nữa tức chết cô!

Người ta trọng sinh, giá trị con người chục tỷ, còn cô lại nghèo rớt mồng tơi, biết nói lý lẽ như thế nào bây giờ.

Bất quá không thể hoảng hốt, cô còn có thẻ tín dụng hạn mức 2 vạn 3, hạn mức vay tối đa là 7 vạn 3 ngàn 2 trăm tệ, trước kia Tống Bội không dám đυ.ng tới nó, nhưng hiện tại, có gì mà cô không dám nữa đây?

Lập tức vay toàn bộ 7 vạn 3 ngàn 2 trăm tệ trong hạn mức, không cho vay trong một lần, cô liền vay từng nhóm, tóm lại là không giữ lại một xu nào.

Không thể lãng phí tiền, khi lên taxi để trở về, cô lập tức mở Taobao và tiếp tục mua sắm, chọn tất cả các cửa hàng ở thành phố lân cận, loại cửa hàng mà sẽ giao hàng trong vòng 3 ngày.

Khi đang hăng say mua sắm, đột nhiên Tống Bội nhận được điện thoại của tra nam.

Lúc này, trong ghi chú điện thoại của Tống Bội vẫn lưu Nhậm Quân Minh vẫn là chồng, nhìn thấy hai chữ kia, Tống Bội thiếu chút nữa tức điên, lập tức cúp điện thoại, đổi ghi chú thành 【 siêu cấp ngựa giống tra nam rác rưởi 】

Giây tiếp theo tra nam lại gọi điện thoại tới.

Tống Bội đang ấn nút thanh toán không cẩn thận đã ấn nhận cuộc gọi, trong di động truyền đến giọng nói của tra nam:

- Tống Bội, anh nghe Trương Trì nói buổi chiều em và cậu ấy đã xảy ra chút mâu thuẫn ở cổng trường, có đúng không?



Ui, tới hưng sư vấn tội a!

Tống Bội cười lạnh một tiếng, lạnh lùng đáp:

- Là tôi! Có vấn đề gì không??

Tra nam giống như đã nhận ra giọng điệu của cô có gì đó không đúng, dừng một chút, mới hỏi:

- Vậy em còn chưa đến biệt thự sao?

- Không đi!

Tống Bội trực tiếp cúp điện thoại, sau đó tiếp tục mua mua mua.

Một đường mua sắm mà trở về ký túc xá, uống một ly nước ấm, sờ sờ cái trán, liền phát hiện trên trán nóng bỏng.

Trách không được cô vẫn luôn cảm thấy đầu óc choáng váng.

Bánh mỳ và xúc xích ngô ăn lúc giữa trưa đã sớm bị tiêu hóa sạch sẽ, Tống Bội lập tức úp một bát mì, sau đó lại tiếp tục mua mua mua.

Hiện tại thức ăn cơ bản đã đủ, kế tiếp là đồ dùng.

Trước tiên phải mua đồ sưởi ấm, đầu tiên là một chiếc chăn bông, phải là loại 10kg siêu dày, mua một chiếc giường, sau đó là 10 kiện áo lông vũ dài đến mắt cá chân, 2 kiện áo khoác lông chồn, 5 cái mũ, 10 đôi găng tay, một năm bốn mùa phải mua 100 đôi giày, cái này bắt buộc phải chuẩn bị nhiều chút.

20 chiếc chăn điện, 5 cái máy sưởi, 5 nồi cơm điện, 3 nồi áp suất, 3 máy nướng bánh mini, 5 chảo, 5 nồi hấp, 3 nồi sữa nhỏ,10 bếp cassette (bếp gas di động dùng trong du lịch dã ngoại), 1.000 bình gas nhỏ, cuối cùng là 2 cái bếp lò sắt kiểu Đông Bắc cũ có ống khói và 1.000 bánh than tổ ong…

Ngoài ra còn có đất đen để trồng rau, phân bón, thuốc trừ sâu, cùng với dụng cụ nông nghiệp, đều đến bị tề, chậu nhựa trồng cây và chậu hoa cũng cần, cô mua mỗi loại 50 cái.

Thứ quan trọng nhất cần phải mua đó là máy phát điện! Nhưng quá đắt a! Một vạn một cái a! Khẽ cắn môi, mua! Một năm sau mạt thế, toàn cầu tê liệt, mất điện trên diện rộng, chỉ còn một số nơi có điện nhưng nguồn cung có hạn nên máy phát điện là thứ không thể tiết kiệm!

Lại nhìn đến hạt giống, ân, cái này còn phải mua thêm một ít, sợ mua phải hàng giả, nên phải ra cửa hàng phân phối của chính phủ để mua.

Đầu càng ngày càng nặng, Tống Bội xoa xoa đôi mắt, vào app kiểm tra qua số dư trên Alipay, cô đã sử dụng hết toàn bộ số tiền trên đó, hay cả hơn bảy vạn mượn được cũng chỉ còn dư lại 3 vạn 6000, Tống Bội thở dài một hơi.

Điện thoại sắp hết pin, nên cô vội vàng gọi một cuộc gọi quan trọng:

- Học trưởng, em nghe nói anh chơi Thief 6 (trò chơi nhập vai) trên máy tính, một người bạn của em bị một tên cặn bã lừa gạt, nhưng tên tra nam kia không thừa nhận, cho nên bạn của em muốn nhờ người tìm chứng cứ phạm tội trên di động của tên tra nam kia, anh có thể giúp em một chút không a? Không giúp không, thù lao 500 tệ.

Đối phương trầm ngâm một lát:

- Được, anh sẽ gửi phần mềm qua điện thoại của em, em chỉ cần bảo bạn mình gửi đến điện thoại của đối phương là được, không cần click mở, Trojan sẽ tự động thực hiện.

(Trojan: là một loại phần mềm ác tính. Không giống virus, nó không có chức năng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy hoại tương tự virus. Một Trojan được thiết kế để làm hỏng, phá hoại, đánh cắp hoặc nói chung gây ra một số hành động gây hại khác trên dữ liệu hoặc mạng.)

Tống Bội thở phào nhẹ nhõm:

- Cảm ơn học trưởng, hôm nào mời anh ăn cơm.

Sau khi cúp điện thoại, cô mới cảm giác được tảng đá lớn đang treo trong lòng đã rơi xuống, cuối cùng mới an tâm bò lên giường, cắm sạc điện thoại rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Cô muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai sẽ phải đi làm một chuyện lớn!