Chương 3: Hung Hăng Tống Tiền Tra Nam Một Bút

Đêm nay, Tống Bội ngủ không ngon giấc.

Trong mộng đều là hình ảnh người đàn ông nọ cầm dao đâm vào ngực cô trước khi chết, đau đến mức khiến cô bừng tỉnh không biết bao nhiêu lần, cả người đầy mồ hôi lạnh.

Cuối cùng Tống Bội liền thức đến hừng đông, tắm rửa xong, những cơn đau nhức óc cũng giảm đi rất nhiều.

Sau khi nhìn thấy rau dưa cùng các loại thịt ở trong không gian vẫn còn tươi nguyên giống như như hôm qua, Tống Bội mới hoàn toàn yên lòng.

Bây giờ vẫn còn sớm, cô không muốn ăn mì gói nên ra phố ăn vặt phía sau trường để mua tô bún ốc, trước khi đi cô còn mua thêm năm mươi hộp, sau đó mượn chiếc xe đẩy nhỏ trong quán ăn, làm bộ đẩy nó về phía trường học, tìm một nơi không có người, nhanh chóng thu vào không gian.

Sau đó lại lấy lý do ngày mai bạn cùng phòng sẽ tổ chức sinh nhật ở ký túc xá, đặt 5 cái bánh kem, 50 l*иg bánh bao ướt, 50 bát bún nước sốt thịt, 50 bát bánh khoai tây trộn bột gạo, 50 bát lẩu cay, 50 hộp cơm chiên, 100 phần xúc xích nướng, 100 ly trà sữa……

Cô thích ăn cổ vịt Chu Hắc và Tuyệt Vị của hai cửa hàng gần đó, vì vậy đã đặt mua rất nhiều loại, sau khi sắp xếp với ông chủ và hẹn thời gian giao hàng vào 3 giờ và 5 giờ chiều ngày mai đến phía dưới ký túc xá nữ.

Làm xong mấy việc này, thì đã là 8 giờ đúng.

Tống Bội đi tới cửa hàng in, in một đống đồ, sau đó liền bắt taxi đến biệt thự ở ngoại ô, bởi vì đời trước cô đã từng tới nơi này, cô biết Nhậm Quân Minh ở phòng nào, nên liền trực tiếp lên lầu, gõ cửa.

Nhậm Quân Minh mặc áo choàng tắm màu trắng đi tới mở cửa, lúc nhìn thấy Tống Bội đứng ngoài cửa, vẻ mặt liền có chút kinh ngạc:

- Sao em lại tới đây?

Khi nói chuyện, còn nghiêng người sang một bên, chặn lại khung cảnh trong phòng.

Nhận ra trong phòng có người, Tống Bội cũng không có chút hứng thú nào, trực tiếp ném những bức ảnh trong tay vào mặt tên tra nam.

- Cho tôi 100 vạn, bằng không tôi không ngại đưa những thứ này cho người trong phòng anh, sau đó đăng lên diễn đàn trường, để toàn thể thầy cô và sinh viên trong trường có thể nhìn rõ bộ mặt thật của nam thần khoa ngoại ngữ chúng ta.

Nhậm Quân Minh vô thức giơ tay đón lấy, nhanh chóng bước ra ngoài đóng cửa lại, hắn cúi đầu nhìn tờ giấy in trong tay.

Khi thấy rõ nội dung in trên những tờ giấy kia đều là những tin nhắn nói chuyện phiếm, tán tỉnh đầy ái muội, giữa hắn ta và rất nhiều người phụ nữ khác, trong nháy mắt liền khiến cả người hắn có chút không tốt!

- Cô có ý gì?

Hắn ta giận dữ chất vấn.

Tống Bội còn chưa kịp trả lời, thì Nhậm Quân Minh giống như ý thức được điều gì đó, vẻ mặt chán ghét cùng khinh thường nói:

- Quả nhiên, cô vì tiền nên mới ở bên cạnh tôi.

Ha! Bản thân là súc sinh liền nghĩ mọi người cũng giống mình, phải không?

Bất quá, nói như vậy cũng không sai, dù sao Tống Bội tới đây cũng là vì tiền nhưng cô nhìn không quen vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn của tên tra nam này.

- Nói giống như anh không có chút mưu đồ nào vậy, hai chúng ta đều như nhau a! So sánh với người làm ra chuyện phát tiết du͙© vọиɠ ích kỷ với nhiều cô gái như anh, tôi trong sạch hơn anh rất nhiều.

- Ít nói nhảm! Hoặc là đưa tiền, hoặc là tôi sẽ tung nhưng thứ này lên diễn đàn trưởng, chính anh chọn đi.

Dù nói là như vậy, nhưng Tống Bội biết mình đã thắng.

Ba của Nhậm Quân Minh không chỉ có tiền, mà còn là hiệu trưởng của trường, nhà họ Nhậm chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện mất mặt như vậy!

Nhưng Nhậm Quân Minh vẫn không cam lòng:

- Trong tôi không có nhiều tiền như vậy, chỉ có mười vạn, cô……

- Anh đang tống cổ ăn xin sao?

Một đại thiếu gia nhà giàu, tiền tiêu vặt mỗi tháng lên đến mấy chục vạn mà lại nói là không có tiền? Lừa quỷ sao!

Tống Bội cũng không phải người dễ lừa gạt, nếu cô đã tới đây, tuyệt đối sẽ không tay không trở về!



- Không có tiền mặt thì dùng vật để gán, tôi mặc kệ anh dùng biện pháp gì, tóm lại trong vòng nửa giờ phải đưa cho tôi đủ 100 vạn, bằng không chúng ta sẽ gặp nhau trên diễn đàn trường.

Nhậm Quân Minh còn muốn giãy giụa, nhưng Tống Bội dầu muối không ăn.

Cuối cùng Nhậm Quân Minh không còn cách nào khác đành phải gom góp tiền, thiếu gia nhà giàu chính là có tiền như vậy, mấy cuộc điện thoại đã gom được 90 vạn, còn thiếu mười vạn.

Tống Bội là người không chịu nhượng bộ, cô nhìn xuyên qua lớp kính trong suốt trên cửa sổ sát đất nhìn ra phía ngoài sân:

- Không phải anh còn có chiếc xe thể thao kia sao!

- Tống Bội, cô đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!

Chiếc xe thể thao kia hắn mới mua tháng trước, chỉ riêng việc cải tiến đã tốn của hắn hơn 100 vạn! Tống Bội muốn nó? Nằm mơ đi!

- Vậy thì không còn cách nào, còn thiếu mười vạn. Nếu không, anh lại nghĩ cách khác a?

Tống Bội không có hứng thú với xe thể thao, cô chỉ có hứng thú với tiền.

Kể cả thiếu gia nhà giàu cũng sẽ có lúc gặp khó, Tống Bội lại không chịu nhượng bộ, cuối cùng hắn chỉ có thể ném chìa khóa xe cho cô

- Tạm thời để xe ở chỗ cô là được rồi đi? Chờ qua kỳ nghỉ lễ, tôi sẽ chuyển mười vạn còn lại cho cô.

Tròng mắt của Tống Bội chuyển động, sảng khoái gật đầu:

- Thành giao!

Ầm một tiếng khá vang.

Tống Bội đạp ga, trực tiếp lái xe đi thẳng vào cửa hàng xe second-hand.

- Xem thử, chiếc xe này giá bao nhiêu?

Áp sao, không bao giờ, tới tay Tống Bội cô rồi, còn muốn lấy về sao, đúng là nằm mơ!

Cũng may, trong mấy năm cô đi làm thêm đã quen biết không ít sếp lớn, dễ dàng có được hợp đồng mua bán xe giả để đánh tráo. Đương nhiên, chủ yếu là dùng tiền đúng chỗ.

Hơn nữa Tống Bội cũng không sợ Nhậm Quân Minh báo cảnh sát, dù sao sáu ngày nữa mạt thế đã đến, Nhậm Quân Minh sẽ bị nhốt trong biệt thự, không thể ra ngoài được, đương nhiên sẽ không có cách nào tìm cô đòi xe.

Khi đó Tống Bội đã dùng tiền mua vật tư, tìm được nơi an toàn để trốn, còn cái rắm a mà trả lại cho hắn ta!

Anh trai bán hàng mặc tây trang đi giày da, dáng người cao gầy, liếc mắt đánh giá chiếc xe thể thao dưới tay Tống Bội, rồi há miệng nói:

- Mười vạn.

Tống Bội tức giận đến mức muốn cười:

- Đúng là gian thương.

Vừa dứt lời, Tống Bội liền nâng cửa sổ xe lên định đi cửa hàng khác, nhưng móng vuốt của anh trai bán hàng đã nhanh chóng vói vào cửa sổ xe.

- Cô muốn bao nhiêu?

Tống Bội nhướng mày, chậm rãi quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt nịnh nọt của anh trai nhỏ này, liền dứt khoát nói:

- 50 vạn! Không thiếu một xu! Tôi muốn ngay lập tức.

Anh trai bán hàng nhíu mày:

- Tiểu thư, với giá này, cô không thể bán được ở đâu cả…



- Gọi ai là tiểu thư?

Tống Bội nhăn mày.

- Vậy…… em gái?

Tống Bội hít sâu một hơi:

- Tôi cần dùng tiền gấp, chỉ bán 50 vạn! Anh cần thì mua, không mua thì tôi đổi một nhà khác.

Lúc trước Nhậm Quân Minh bị cô ép, mới nói ra chuyện chỉ riêng phần cải tiến của chiếc xe này đã tốn 100 vạn!

Tống Bội không hiểu gì về xe, nhưng trước đó cô đã nhanh nhẹn hỏi thăm một người có hiểu biết về xe, người đó nói xe mua qua tay sẽ bị mất giá, đặc biệt là loại xe đã được cải tiến này.

Cho nên trên đường tới đây, Tống Bội đã cân nhắc về giá cả.

Bọn họ đã làm thu mua xe bao năm, chỉ cần nhìn qua một cái là có thể biết được chiếc xe của Tống Bội đang xảy ra chuyện gì, kỳ thực, 50 vạn không tính là nhiều, nhưng ai bảo cô đang cần dùng tiền gấp?

Hơn nữa thu mua xe có một quy củ như vậy, đương nhiên càng thấp càng tốt.

Dù sao cũng là 50 vạn, anh trai bán hàng không thể làm chủ.

- Cô chờ một chút, tôi đi tìm giám đốc thương lượng một chút.

- Được!

Tống Bội sảng khoái gật đầu.

Rất nhanh, giám đốc đã đi tới, xem xét kiểm tra xe của Tống Bồi một cách cẩn thận từ trong ra ngoài, trong lúc đó còn lén đánh giá Tống Bội vài lần, lúc này mới nói:

- Chiếc xe này, có chút đắt.

Tống Bội trực tiếp nâng cửa sổ xe!

- Em gái…… Ngao!

Anh trai bán hàng lại đưa móng vuốt vói vào, nhưng lần này Tống Bội nâng cửa xe quá nhanh trực tiếp kẹp phải tay hắn, tức khắc khiến hắn kêu thảm thiết một tiếng.

Kẹp phải tay người ta, sắc mặt Tống Bội mới hòa hoãn một chút:

- Nếu không phải tôi cần dùng tiền gấp, sao tôi có thể bán? Tôi mới mua chiếc xe này được một tháng, xe còn như mới, 50 vạn đã là tiện nghi cho các người.

Không quan tâm bọn họ có hiểu hay không, phải có khí thế trước.

Giám đốc kinh doanh trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc ở nhìn đến có cái 30 tới tuổi nam nhân cấp Tống Bội đưa tới mua xe hợp đồng khi, cắn răng một cái

- Được! 50 vạn thì 50 vạn, coi như kết giao bạn.

Trong lòng Tống Bội khẽ buông lỏng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói:

- Dễ nói chuyện.

Hợp đồng và mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn và ký ngay tại chỗ, anh trai bán hàng vừa bận trước bận sau, vừa không ngừng nói chuyện với Tống Bội, biểu hiện siêu cấp nhiệt tình.

Nhưng Tống Bội lại không có nhu cầu nói chuyện, thẳng đến khi anh trai bán hàng hỏi câu:

- Em gái, mạo muội hỏi một câu, em bán xe gấp như vậy, là có chuyện gì cần dùng tiền gấp sao?

Tống Bội giương mắt:

- Tôi muốn mua nhà!