Chương 25: Tình hình trở nên nghiêm trọng

Tống Bội không nói chuyện.

Kỳ thật, như cô đã nói, chỉ cần mỗi ngày lên mạng quan sát tình hình trên thế giới, có lẽ hai ngày trước mọi người sẽ phát hiện, không riêng gì quốc gia, mà toàn cầu đều giống nhau.

Có lẽ nhắc nhở trước đó đã có hiệu quả, Tôn Tư Phàm nhanh chóng đưa ra quyết định, cô ấy lập tức gọi điện thoại cho người của mình, để bọn họ dừng toàn bộ quá trình mua bán đồ ăn lại, cũng nhanh chóng thống kê số lượng trái cây rau dưa cùng thịt và các loại gạo, mì, phần lớn đều mang về nhà để tích trữ, phần còn lại liền phân phát cho tất cả bạn bè thân thích.

Nhà Tống Bội và nhà anh trai Vương Xán đều có phần.

- Chị à! Chị ruột của em.!!!

Vương Xán trực tiếp cho Tôn Tư Phàm một cái ôm của gấu.

Ngày hôm sau, những chiếc du thuyền kia không còn xuất hiện nữa, cư dân trong tòa nhà mới phát hiện, thuyền cao su tuần tra của quân nhân cũng không thấy bóng dáng.

Trên mặt nước tĩnh lặng, sự yên tĩnh khiến cho người ta cảm thấy hoảng hốt.

Nhóm chủ nhà lại náo nhiệt lên, có người hỏi: Có chuyện gì thế này? Sao không thấy du thuyền, cũng không thấy thuyền tuần tra đâu nữa?

Có hộ gia đình phụ họa: Đúng vậy, hôm nay tôi còn định mua chút thịt, sao không thấy tới nữa?

Trong suốt một ngày, các chủ nhà trong nhóm đều thảo luận chuyện này.

Thậm chí có chủ nhà còn leo lên trang web của chính phủ để dò hỏi, nhưng hỏi thăm liên tiếp mấy ngày, toàn bộ tin tức giống như đá chìm đáy biển, không có bất cứ phản hồi nào.

Lúc này mấy chủ nhà trong nhóm đi dò hỏi xong mới phát hiện, cho tới hiện tại, toàn bộ đường dây nóng của chính phủ đều không được kết nối, cũng không ai nhận được phản hồi nào.

Đột nhiên trong lòng bọn họ xuất hiện một cảm giác khủng hoảng.

Thậm chí ngay cả những người vốn đang cảm ơn du thuyền đã đưa đồ ăn tới cho bọn họ, cũng thay đổi thái độ và bắt đầu la hét chửi rủa: Du thuyền chết tiệt kia không tới cũng không báo trước, này không phải là muốn hại người sao?

Tống Bội đã biết trước sẽ có chuyện như vậy, cho nên khi Tôn Tư Phàm muốn vào nhóm chủ nhà, cô liền nói mình đã thoát nhóm.

Nhưng không biết làm cách nào mà Tôn Tư Phàm lấy được tên nhóm, cuối cùng vẫn vào được.

Khi nhìn thấy những tin nhắn ngu ngốc của một số chủ nhà ở trong nhóm, Tôn Tư Phàm liền cãi nhau với bọn họ! Đương nhiên, cô ấy có đủ lý trí để không nói ra chuyện những chiếc du thuyền ấy là của cô, tránh cho đám chó điên chú ý tới cô.

Bất tri bất giác, mưa lớn kéo dài suốt một tháng, đang lúc mọi người càng lúc càng hoảng sợ, thì mưa đột nhiên nhỏ đi.

Nhưng đúng lúc mọi người cảm thán mưa lớn sắp ngừng, thì mưa nhỏ đột nhiên lại biến thành mưa to, mà ngay khi sự thất vọng của mọi người vừa dâng lên lại, thì mưa lớn lại biến thành mưa nhỏ.

Dưới sự tra tấn lặp đi lặp lại này, mọi người bắt đầu trở nên cáu kỉnh.

Nước ngập cũng là một sự tra tấn, chủ yếu là do mưa lớn liên tục suốt một tháng, tất cả người dân đều bị nhốt trong nhà nhưng vẫn phải ăn, mà ăn cơm thì chắc chắn sẽ phát sinh ra rác.

Lúc đầu, mọi người còn có thể chấp nhận rác rưởi chất đống trước cửa, nhưng theo thời gian trôi, mùi hôi thối ngoài hành lang gần như có thể hun chết người.

Cuối cùng, có người đã ném rác ra ngoài cửa sổ.

Mà loại chuyện này đã có một thì sẽ có hai, chẳng mấy chốc, mặt nước đầy rác.

Cho dù thời tiết còn lạnh, nhưng mùi của vô số rác thải trôi nổi trong nước vẫn nồng nặc.

Hôm nay, đột nhiên có chủ nhà chia sẻ một đoạn video vào trong nhóm.

Tống Bội mở video ra, rất nhanh cô đã nhận ra địa điểm quay video là một tiểu khu cách nơi này khoảng hai ba km, nhìn thấy người đàn ông hét lên, sau đó nhảy từ mái nhà xuống, tâm tình của mọi người đều nặng nề.

Người này phải tuyệt vọng đến mức nào, mới nhảy xuống như vậy?

Mặc dù kiếp trước đã từng trải qua một lần, nhưng tâm tình của Tống Bội vẫn nặng nề, ra khỏi nhà bên cạnh, cô liền liếc nhìn cánh cửa phòng 2103 theo bản năng.

Từ khi ba người Tôn Tư Phàm tới đây, đã một tuần không thấy Thịnh Nam Châu xuất hiện, cũng không thấy Tiểu Lang.

Nếu không phải thỉnh thoảng nhìn thấy dấu chân dính nước mưa xuất hiện ở cửa phòng 2103, thiếu chút nữa Tống Bội đã cho rằng người này dọn đi rồi.

Lúc này, trong phòng 2103, Thịnh Nam Châu nhìn chằm chằm thủ phạm đang nằm dưới sàn:

- Nhóc có ăn hay không? Nếu không, tao sẽ mang đi cất.

Tiểu Lang cảm giác chủ nhân tức giận, không nhưng không chịu thua, thậm chí còn dùng móng vuốt đẩy bát cơm về phía Thịnh Nam Châu.

Vẻ mặt của nó như muốn nói: Bỏ đi!

Cảnh tượng này đã lặp đi lặp lại suốt ba ngày.

Vốn trước khi Tôn Tư Phàm chuyển đến đây, mỗi ngày Tiểu Lang đều phải tới nhà hàng xóm để báo cáo, nhưng từ khi Tôn Tư Phàm tới, Tiểu Lang không còn đãi ngộ này nữa.

Hai ngày đầu, Thịnh Nam Châu còn có thể an ủi nó.

Nhưng từ hôm kia nó đã bắt đầu tuyệt thực để kháng nghị, đã ba ngày nó không ăn gì ngoài nước, dù là thức ăn cho chó hay thịt.

Chó của mình, đương nhiên Thịnh Nam Châu biết tính tình nó cứng đầu đến mức nào.

Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, muốn cố gắng thuyết phục nó bằng lý lẽ:

- Nhà 2101 là hàng xóm mới tới, là bạn của cô ấy, cô ấy muốn ở cùng bạn, mày tới đó không tiện, hiểu không?

Nhưng dù hắn có nói gì, thì Tiểu Lang cũng không nghe.

Dù sao nó cũng chỉ là một con chó, chỉ cần lăn lộn trên mặt đất để chơi xấu là được ~

Thịnh Nam Châu: “……”

Đồ bất hiếu!

Nhưng hắn phải làm một người cha nghiêm khắc, Thịnh Nam Châu tức đến no, không cho ăn nữa, thu dọn rác bỏ ra ngoài cửa.

Không nghĩ tới, vừa mở cửa, liền thấy Tống Bội ôm một ôm một cái thùng trắng lớn, đi từ trong nhà ra.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt một chút.

Sau đó Tống Bội liền mở miệng trước:

- Tôi định dùng chút cơm thừa canh cặn để làm enzim trong phân bón.

Đừng hỏi vì sao đột nhiên cô lại nghĩ ra ý tưởng này, bởi vì lớp học nấu ăn lại thất bại, để tránh lãng phí, cô đã tìm ra phương pháp tái chế này trên mạng.

Thịnh Nam Châu vừa định nói chuyện, bỗng nhiên có một bóng trắng phi ra từ phía sau hắn, nghe thấy giọng nói của Tống Bồi, Tiểu Lang lập tức hưng phấn chạy ra, nhảy dựng lên bổ nhào trên người Tống Bội.

“Gâu ô Gâu ô ~ Gâu ô ~~ Gâu ô ~~~”

Người phụ nữ này, ta nhớ ngươi muốn chết ~ nhớ ngươi~~ nhớ ngươi~~~

Thân thể nhỏ bé của Tống Bội hoàn toàn không chịu nổi tình yêu nặng nề của nó, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất, vào lúc mấu chốt, đột nhiên có hai bàn tay rắn chắc xuất hiện sau lưng cô, giữ chặt lấy cánh tay cô.

Hô hấp của Tống Bội cứng lại, chỉ nghe thấy từ đỉnh đầu truyền tới một tiếng răn dạy:

- Tiểu Lang! Đi xuống!

“Gâu ô ~”

Tiểu Lang buồn bực thả hai chân trước xuống đất, rồi tiếp tục đi vòng quanh Tống Bồi, vô cùng hưng phấn.

Tống Bội nhanh chóng đứng vững, vội vàng rời khỏi l*иg ngực của người đàn ông, lúng túng nói cảm ơn:

- Cảm ơn.

Thịnh Nam Châu:

- Là Tiểu Lang đâm vào cô, phải là tôi nói xin lỗi mới đúng.

- Không sao, không sao, tôi cũng không bị ngã.

Tống Bội cười, sau đó xoay người về phòng, đổ tất cả đồ ăn làm hỏng vào trong thùng, thêm một lượng nước thích hợp rồi đóng nắp lại, như vậy là xong, chờ nó tự lên men là được.

Lúc này Thịnh Nam Châu cũng nhận ra, cô nhóc này vừa nấu cơm thất bại, khóe miệng giật giật, liếc nhìn Tiểu Lang ở bên cạnh, đột nhiên nói:

- Cô có muốn ăn cùng không? Tôi mới làm xong, còn chưa ăn.

Ánh mắt Tống Bội chợt lóe, cơm do hàng xóm đẹp trai làm a…… Nhớ lại hương vị lần trước, cô không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Thịnh Nam Châu nhạy bén chú ý tới, trong mắt hắn hiện lên ý cười, nhưng lại nghiêm túc giải thích:

- Chủ yếu là mấy ngày này Tiểu Lang không được gặp cô, nó không chịu ăn uống, cô nói chuyện với nó một chút, có lẽ nó còn chịu ăn.

“Gâu ô ~”

Tiểu Lang phối hợp kêu lên một tiếng.