Chương 26: Đánh mất lý trí.

Tống Bội rũ mắt, vừa lúc chạm phải ánh mắt đầy hưng phấn của tên nhóc kia, cô chỉ đành gật đầu, vừa hay, cô cũng có chuyện muốn hỏi hàng xóm đẹp trai.

Nhưng ngay lúc hai người muốn tới phòng 2103, Tiểu Lang lại nhanh chóng chạy vào phòng 2102, đứng bên trong cánh cửa, sủa một tiếng về phía hai người.

“Gâu!” Sạn phân, bổn đại gia muốn ăn ở đây!

Vì để biểu đạt ý kiến của mình ý, nó nhanh chóng chạy đến chỗ thỏ con cùng gà con đang được nhốt trong hộp đặt cạnh tường, dạo qua một vòng, sau đó lại chạy đến cửa, nhìn hai người bên ngoài, sủa thêm một tiếng.

“Gâu!” Bổn đại gia muốn ăn cơm cùng chúng nó!

Dù sao Tống Bội cũng đã ở chung với Tiểu Lang nhiều ngày như vậy, nháy mắt liền hiểu ý của nó, quay phiên dịch giúp Thịnh Nam Châu.

- Mỗi lần Tiểu Lang tới chỗ tôi, nó đều chủ động đẩy hộp cơm về phía mấy con thỏ con, sau đó vừa ăn vừa nhìn thỏ con, cho nên có lẽ là nó muốn ăn ở đây.

Giống như xác nhận lời Tống Bội nói, Tiểu Lang liền hưng phấn kêu thêm một tiếng.

“Gâu!” Đúng vậy, chính là ý của bổn đại gia.

Vì thế, địa điểm ăn cơm đã đổi thành nhà của Tống Bội, Thịnh Nam Châu về nhà bưng thức ăn qua, Tống Bội lại làm thêm hai hộp lẩu ăn nhanh, xem như thêm đồ ăn.

Về phần Tiểu Lang……

Trước đây cô luôn lấy thịt từ trong không gian ra cho nó ăn, nhưng lúc này Thịnh Nam Châu ở đây, Tống Bội không tiện lấy, tức khắc có chút khó khăn.

Thịnh Nam Châu phát hiện trên bàn ăn nhà Tống Bội có mì sợi còn sót lại từ bữa trưa, hắn trực tiếp đổ chút mì sợi đó vào bát của Tiểu Lang:

- Nó ăn cái này là được.

Tống Bội kinh ngạc nhướng mày.

Này…… có được không?

Trong lòng vừa nảy sinh nghi hoặc, liền thấy Tiểu Lang vui vẻ ăn một ngụm mì sợi, sau đó ngẩng đầu nhìn thỏ con một cái, lại cúi đầu ăn mì sợi, rồi lại ngẩng đầu nhìn thỏ con một cái, toàn thân chó đều lộ ra bộ dáng ngốc nghếch manh manh.

Thịnh Nam Châu liếc mắt đã nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng mắng thầm: Quá mất mặt!

Hắn vốn định cố ý dạy dỗ tên nghịch tử này một trận, để nó hối hận vì đã không ngoan ngoãn ở nhà ăn thịt, kết quả tên nghịch tử này lại ăn bát mì kia một cách ngon lành, giống như đang ăn đồ ăn thơm nức, đúng là mất hết mặt mũi!

- Không thấy quân cảnh đi tuần tra trên mặt nước nữa, anh cảm thấy thế nào? Anh có nghĩ là bọn họ sẽ xuất hiện lại không? Lúc đang ăn, đột nhiên Tống Bội mở miệng hỏi.

Tuy Tống Bội có ký ức đời trước, nhưng kiếp này có rất nhiều chuyện đã thay đổi, để phòng ngừa vạn nhất, cô nghĩ Thịnh Nam Châu từng là cảnh sát, có thể sẽ biết được điều gì đó từ hắn.

Nhưng Thịnh Nam Châu còn chưa kịp nói chuyện, ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên tiếng thét chói tai, thay thế cho câu trả lời của hắn.

Hình như tiếng hét sợ hãi kia phát ra từ tòa nhà đối diện, Tống Bội đi tới cạnh cửa sổ, rất nhanh liền cố định tầm mắt ở cửa sổ tầng 15 của tòa nhà đối diện.

Chỉ thấy một người đàn ông cầm một con dao gọt hoa quả trong tay, bất ngờ dùng sức đâm vào người phụ nữ ở đối diện, liên tục hét lên: “Đi chết đi!”

Không chỉ đâm người phụ nữ ngã xuống, hắn ta còn đè lên, đâm liên tiếp hơn mười nhát vào người phụ nữ đó, vừa đâm vừa điên cuồng la hét, giống như đang phát tiết, nhưng cũng có thể là đang tự cổ vũ bản thân.

Tống Bội hờ hững nhìn một màn này, cô biết, mạt thế cá lớn nuốt cá bé cuối cùng đã đến.

Rất nhanh đã có người nhắn tin lên nhóm chủ nhà, người phụ nữ bị gϊếŧ chết kia là chủ nhà, tên đàn ông gϊếŧ người kia là người thuê, hai gia đình sống chung một ngôi nhà sẽ không thể tránh khỏi xích mích, vì vậy người thuê kia đã nổi lên sát tâm, mới xuất hiện một trình diễn nông dân và con rắn phiên bản cuộc sống đời thực vừa rồi.

Buổi tối cùng ngày, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ khắp nơi trong tiểu khu.

Rất nhiều chủ nhà bị cạy cửa, bọn côn đồ che mặt cầm hung khí xông vào trong nhà, may mắn thì chỉ bị trộm đồ ăn, còn xui xẻo thì chết ngay tại chỗ.

Những người sống sót bởi vì không có đồ ăn, cũng không thể sống nổi nữa, nên có một số người đã chọn cách nhảy lầu.

Ngày hôm sau, khi mặt trời mọc trở lại, trên mặt nước đã có thêm một số thi thể.

Khi bầu không khí kinh hoàng tiếp tục dâng cao, cuối cùng, thứ được gọi là sợi dây lý trí trong đầu óc một số người đã bị kéo đứt, do giằng co liên tục cả tháng.

- Nếu gϊếŧ người mà không có ai quản, vậy chúng ta còn sợ cái gì?

Một người đàn ông đột nhiên xông vào bếp, cầm dao đi ra, hét lớn một tiếng, rồi lao thẳng sang nhà hàng xóm bên cạnh: Đem hết đồ ăn ra đây! Nếu không, thì đừng trách tôi không khách khí!”

Người hàng xóm sợ hãi trốn ở cửa bếp, thậm chí còn muốn nói lý nói tình, nhưng đối phương cầm dao xông tới đây, làm gì còn nghe lọt.

- Đừng nói nhảm nữa! Nếu không lấy, tôi sẽ động thủ!

Dù sao cũng là lần đầu tiên hắn làm chuyện này, có chút khẩn trương, không ngừng đổi tay cầm dao, động tác thấp thỏm, vẻ mặt bất an, đã bán đứng hắn.

Hàng xóm đã chú ý tới động tác này của hắn, còn muốn cầm cự một chút, nhưng mới vừa mở miệng nói được một chữ “không” thì người đàn ông bất ngờ giơ dao đâm thẳng vào ngực hàng xóm.

- Anh……

Người hàng xóm trực tiếp nằm trên mặt đất.

Dù sao cũng là lần đầu tiên gϊếŧ người, người đàn ông sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhưng vẫn nhanh chóng mở cửa phòng bếp, lấy hết đồ ăn ra, ôm vào ngực rồi chạy ra ngoài.

- Dừng... dừng lại!

Người hàng xóm bị thương đang nằm trên mặt đất đột nhiên đưa tay ôm lấy chân người đàn ông, giữ chân hắn không cho rời đi.

- Buông tay!

Người đàn ông cố gắng vùng vẫy. Nhưng người hàng xóm đã giữ chặt chân hắn.

Trong lúc giằng co, toàn bộ thức ăn trên tay người đàn ông đều rơi xuống đất.

Người đàn ông nhìn thấy cảnh tượng này liền hoàn toàn phát điên, dùng hết sức rút chân ra nhưng không chạy đi, mà quay đầu vọt vào phòng bếp, rút một con dao, lao ra đâm một nhát lên vào người hàng xóm đang nằm dưới đất.

- Cho mày cản tao! Tao chém chết mày!

Một dao lại một dao đâm vào lưng người hàng xóm, máu phun ra, bắn tung tóe trên mặt người đàn ông, đôi mắt người hàng xóm mở to như chuông đồng, cảnh tượng đẫm máu đầy đáng sợ

Rất nhanh, người hàng xóm nằm trên mặt đất đã không còn động tĩnh.

Người đàn ông kia thấy vậy liền vứt con dao trên tay đi, nhanh chóng nhặt đồ ăn dưới đất lên, rồi loạng choạng chạy về nhà.

Cảnh tượng như vậy, không chỉ xảy ra ở tiểu khu Quốc tế Thượng Phẩm, mà còn xảy ra ở mọi ngóc ngách của Thành phố C.

Suốt một ngày, tiếng la hét không ngừng vang lên bên tai.

Số điện thoại của cảnh sát được gọi đến vô số lần, nhưng vĩnh viễn không có người trả lời.

Lúc này, cuối cùng mọi người cũng đã nhận ra, bọn họ thật sự đã bị vứt bỏ.

Khi trời tối, có người đi bật đèn, lại không thấy đèn sáng, lúc này mọi người mới phát hiện ra, không biết điện đã bị cắt từ khi nào.

Cúp điện, cũng có nghĩa là không có mạng internet.

Có người đã bật dữ liệu di động trên chiếc điện thoại chỉ còn một cọc pin duy nhất của mình để hỏi nhóm chủ nhà xem có chuyện gì, nhưng không ai trả lời.

Tống Bội thấy thời gian không còn nhiều, liền lấy những miếng dán một chiều mà cô đã chuẩn bị từ sớm rồi đặt trong không gian ra, dán lên tất cả các cửa sổ.

Vừa làm xong thì có tiếng gõ cửa:

- Bội Bội, Bội Bội.

Là giọng của Vương Xán, Tống Bội đi mở cửa, sau đó đi theo Vương Xán vào phòng 2101.

Trong phòng, sắc mặt bốn người đều có chút ngưng trọng, khi Vương Xán nói mình có chút lo lắng cho anh trai, chị dâu, cháu trai và cháu gái, phải trở về, Tống Bội cũng không có gì ngạc nhiên.

Tôn Tư Phàm:

- Tớ đã liên lạc với thuyền cao su, nhưng để đảm bảo an toàn, tớ định để bọn họ tới vào lúc đêm khuya.

Mặc dù cô ấy có thể liên lạc với du thuyền, nhưng du thuyền sẽ gây ra tiếng động, nếu đánh thức những người không có ý tốt trong tòa nhà, như vậy sẽ rất tệ, cho nên đi thuyền cao su an là toàn nhất.

Tống Bội không có ý kiến, cô sẽ hỗ trợ cô ấy:

- Tối nay, tớ sẽ đưa Vương Xán cùng Cố Vũ An xuống lầu.

Tống Bội là người có thân thủ tốt nhất trong số bọn họ, nhưng Tôn Tư Phàm vẫn không yên tâm, nghĩ đến người hàng xóm nuôi một con chó ở phòng 2103, cô ấy ngập ngừng hỏi:

- Có nên nhờ hàng xóm ở 2103 đi cùng cậu, đưa Vương Xán xuống lầu hay không?