Chương 30: Lục thân không nhận

Tống Bội kinh ngạc ngước mắt nhìn.

Thịnh Nam Châu nói:

- Bên ngoài càng ngày càng hỗn loạn, một mình chiến đấu không an toàn, không bằng hai chúng ta hợp tác, thế nào? Chẳng những phần thắng cao hơn, còn có thể chia đều số vật tư lấy được, cô thấy sao?

- Thỏa thuận!

Cuối cùng Tống Bội cũng đưa tay ra.

Sau khi đạt thành hợp tác, hai người lập tức xuất phát, kết quả mới xuống đến lầu 14 thì đυ.ng phải hai người đàn ông cầm dao.

Hai bên vừa gặp mặt, đã giơ vũ khí trong tay lên ngay lập tức.

Tống Bội đột nhiên rút con dao phay trên thắt lưng ra, dùng dư quang khóe mắt nhìn người bên cạnh, thấy Thịnh Nam Châu vẫn bất động, cô liền nói:

- Súng của anh đâu? Mau lấy ra!

Vừa nghe thấy bọn họ có súng, hai người đàn ông đối diện lập tức nói:

- Từ lầu 21 sao?

Đôi mắt Tống Bội chợt lóe, cô còn chưa kịp phản ứng, Thịnh Nam Châu đã bình tĩnh gật đầu:

- Đúng vậy.

Hai người đàn ông lập tức cung kính nói:

- Thất kính thất kính, nếu là lầu 21, vậy hai người đi trước đi.

- ?

Tống Bội có chút ngốc lăng, thẳng đến khi Thịnh Nam Châu kéo kéo tay áo cô, ra hiệu cho cô tiếp tục đi xuống, cô vẫn còn có chút mơ hồ như cũ.

Vừa lúc đi ngang qua hai người đàn ông kia, đột nhiên hai người kia mở miệng hỏi:

- Đúng rồi, hai người muốn đi lầu mấy?

Tống Bội muốn xuống đến giữa tầng ba và tầng bốn, nhưng vì tầng ba đã ngập nước nên cô liền nói:

- Lầu 4.

- Vậy thì hai người đã muộn một bước rồi, sáng sớm đã có người tới lầu bốn, đồ đạc trong nhà đều bị cướp đi hết, hai người nên đổi tầng đi.

Một người trong đó nói.

- !

Cuối cùng Tống Bội cũng hiểu.

Hai người đàn ông này coi cô cùng Thịnh Nam Châu thành hai kẻ cướp bóc, tức khắc khóe miệng đều giật giật.

Lười phải giải thích, cô vừa tiếp tục cảnh giác nhìn chằm chằm động tác của đối phương, vừa vội vàng xuống lầu.

Không lâu sau, ngay lúc Thịnh Nam Châu lấy thuyền cao su từ trong ba lô ra rồi thổi phồng, trên đỉnh đầu liền truyền đến âm thanh phá cửa chói tai.

Hai người làm như không thấy, đợi thuyền cao su được bơm căng, liền xuất phát.

Thịnh Nam Châu nói:

- Phía nam thành phố có một cửa hàng quân dụng, trong đó có bán một số dụng cụ sinh tồn, có lẽ cô sẽ cần tới, đi thử không?

Tống Bội gật đầu:

- Có thể.

30 phút sau, thuyền cao su dừng lại trước một ngôi nhà ba tầng lùn.

Sau khi phá cửa sổ để đi vào, Thịnh Nam Châu đưa cho Tống Bội một cái đèn pin, nhưng lại bị Tống Bội từ chối, cô nói:

- Tôi có.

Nói rồi móc đèn pin từ trong túi ra.

Thịnh Nam Châu nhìn thoáng qua, sau đó cất đèn pin đi.

- Theo sát tôi.

Hai người nhanh chóng đi vào, chẳng mấy chốc đã tới trước một cửa hàng, Thịnh Nam Châu trực tiếp phá cửa, sau khi đi vào liền tiến thẳng tới vị trí trong cùng.

- Ở đây có một số dao găm và chủy thủ, cô xem có cái gì thuận tay không, giữ lại để phòng thân.

Tống Bội soi đèn pin, nhìn thấy trên quầy quả thực có rất nhiều dao găm, lập tức chọn ba cái.

Thịnh Nam Châu lại đi đến quầy bên trái:

- Ở đây còn có dây leo núi, túi dù, đồ bảo hộ, ủng quân đội, găng tay các loại, cô xem qua một chút.

Tống Bội nhân lúc Thịnh Nam Châu xoay người, nhanh chóng ném thêm mấy chủy thủ trên quầy hàng vào không gian, vừa nghe hắn nói, cô liền trả lời:

- Tới liền.

Vật phẩm trong cửa hàng quân dụng này có chất lượng rất tốt, nếu một mình cô tới đây, Tống Bội chắc chắn sẽ thu toàn bộ vào không gian, nhưng hiện tại có Thịnh Nam Châu ở đây, cô chỉ có thể lén lút nhét mấy thứ vào ba lô.

Thịnh Nam Châu tiếp tục đi ở phía trước, thấy thứ gì thích hợp liền ném cho Tống Bội, đương nhiên, bản thân hắn cũng lấy một ít.

Tống Bội thu tất cả những gì Thịnh Nam Châu ném cho mình, nhìn thấy thứ mình thích liền không chút do dự mà nhét vào balo, nhét đầy balo xong, cô liền lấy một cái túi khác trong cửa hàng, tiếp tục nhét vào.

Đột nhiên, cô bất chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt:

- Hình như anh biết rất rõ nơi này? Anh từng tới đây sao?

Thịnh Nam Châu quay đầu liếc mắt nhìn Tống Bội một cái:

- Cửa hàng này là của bạn tôi mở, tôi giúp hắn sắp xếp hàng hóa.

Tống Bội: “……”

Ngay cả cửa hàng của bạn không buông tha, đủ tàn nhẫn!

Nhưng Tống Bội lại thích kiểu người lục thân không nhận này.

Hai người nhanh chóng lấy những mình cần, mặc dù Tống Bội vừa nhét đồ vừa trộm ném vào không gian, nhưng vẫn chất đầy ba túi lớn.

Thịnh Nam Châu không lấy nhiều, chỉ nhét vào một túi, thấy đã gần xong, liền đề nghị:

- Mang mấy thứ này về trước, rồi ra ngoài.

Tống Bội không có ý kiến.

Thịnh Nam Châu cầm giúp cô một ba lô, hai người liền trở về đường cũ.

Khi đi tới cửa sổ, bỗng nhiên Tống Bội nhìn thấy bên cạnh có một cửa hàng bán đồ ngoài trời, bên cạnh cửa có đặt một chiếc thuyền cao su:

- Chờ một chút.

Thịnh Nam Châu vừa quay đầu, liền thấy Tống Bội lấy từ trong balo ra một chiếc máy cắt kính, đập vỡ cửa kính thành từng mảnh.

Vốn định lên thuyền cao su, nhưng lại nhìn trong cửa hàng có một số công cụ thám hiểm ngoài trời, Tống Bội lập tức tìm thêm hai cái túi, sau đó không cẩn thận lại nhét đầy vào.

Cũng may Thịnh Nam Châu không nói gì, còn mang giúp cô thêm một túi, lúc này hai người mới rời đi.

Nhưng ngươi cho rằng như vậy là xong rồi sao? Ngay lúc hai người ném đồ xuống thuyền cao su, Tống Bội đột nhiên cau mày, ôm bụng nói:

- Tôi bụng đau, anh chờ tôi một chút, tôi quay lại ngay.!

Không đợi Thịnh Nam Châu kịp phản ứng lại, Tống Bội nhanh chóng xoay người, trở lại cửa hàng vật tư quân dụng, thu toàn bộ đồ trong cửa hàng vào không gian, lúc này mới mang vẻ mặt thỏa mãn, vuốt bụng trở về, mặt không đỏ tim không gấp, nói:

- Buổi tối ăn hơi nhiều.

Thịnh Nam Châu nhìn cô một cái, không nói gì.

Sau khi trở về, bởi vì có quá nhiều đồ, Thịnh Nam Châu để Tống Bội ở dưới trông coi, hắn mang lên một chuyến trước, sau đó sẽ xuống mang đồ lên lầu cùng Tống Bội.

Vốn dĩ đã nói là chia đều, nhưng bây giờ Tống Bội có năm túi, Thịnh Nam Châu chỉ có một:

- Những thứ này tôi không cần, nếu sau này nếu tôi tìm thấy thứ mình cần, cô lại giúp tôi.

Người ta đã nói như vậy, Tống Bội cũng không làm ra vẻ nữa.

Sau khi thu dọn đồ xong, hai người lại lên đường, vẫn tiếp tục đi về phía nam thành phố, Tống Bội tới nơi, mới phát hiện nơi này là một xưởng sản xuất chăn bông.

Bởi vì tổng cộng có bốn tầng, Tống Bội nhanh nhạy, lập tức nói:

- Lần này tôi sẽ đi hai tầng phía trên, anh đi hai tầng phía dưới.

Thịnh Nam Châu không có ý kiến.

Tống Bội lập tức chạy lên lầu, bất kể là chăn bông, chăn lụa, chăn lông vịt hay chăn lông ngỗng, tóm lại chỉ cần nhìn đến, cô đều thu toàn bộ vào không gian.

Sau một hồi càn quét, cô ủ rũ cụp đuôi đi xuống lầu:

- Hai lầu trên không có gì cả, hình như đã có người nhanh chân đến trước.

Đừng hỏi vì sao cô lại rũ đầu, bởi vì cô sợ mình vừa ngẩng đầu, Thịnh Nam Châu sẽ nhìn thấy khóe miệng nhếch cao của cô.

Thịnh Nam Châu không có chút nghi ngờ nào:

- Vừa lúc tôi không thể xử lý hết hai lầu dưới này, cô xem có cần gì không, lấy hết đi.

- Được rồi!

Lần đầu tiên Tống Bội phát hiện mình có năng khiếu diễn xuất như vậy, xoay người, nhanh chóng thu dọn ba túi lớn.

Chăn bông không nặng, nhưng lại chiếm rất nhiều diện tích, chỉ lấy mấy cái chăn, mà đã không nhét vừa thuyền cao su, vì vậy hai người đành phải trở về lần nữa.

Lúc về đến tiểu khu đã là hơn ba giờ, công việc tối nay đã kết thúc, cũng coi như là thắng lợi trở về.

Tống Bội cùng Thịnh Nam Châu xì hơi chiếc thuyền cao su, rồi nhét vào ba lô, xách túi lên lầu. Lên đến lầu 21, suýt nữa bọn họ đã đυ.ng phải một cái mông.

Nhìn kỹ, tổng cộng có bốn cái mông.

Nhìn bốn người đang dẩu mông cạy khóa, Tống Bội có lòng tốt, hỏi:

- Cần giúp đỡ không?

- Không cần, sắp cạy được rồi.

- Đừng tốn sức, tôi có chìa khóa.

- Có chìa khóa, sao không lấy ra sớm?