Chương 32: Nghịch chuyển quá nhanh

Lúc hai người đàn ông muốn bỏ chạy thì đã quá muộn.

Một dao của Tống Bội không trúng người, nhưng lại chém vào thuyền của đối phương, lực chém mạnh đến mức chia tấm ván xui xẻo trên thân thuyền thành hai nửa.

Trong nháy mắt, nước đã tràn vào thuyền, hai người đàn ông rơi xuống nước liền điên cuồng xin tha:

- Cứu mạng!

Tống Bội hờ hững thu lại dao phay, trực tiếp bảo Thịnh Nam Châu chèo thuyền rời đi.

Hiệu quả răn đe đã đạt được, không ai dám tới gần hai người để tìm cái chết, bọn họ đều biết một nam một nữ này đều là nhân vật tàn nhẫn.

Sau khi ra khỏi tiểu khu, Thịnh Nam Châu liền nói:

- Tất cả mọi người đang vội vàng cướp đoạt vật tư, không bằng chúng ta đi tìm một trạm xăng để lấy xăng và dầu diesel, chúng ta phải tích trữ đủ xăng dầu trước khi người khác chưa kịp phản ứng.

- Được!

Tống Bội cũng đang có ý này.

Để không bị phát hiện, cả hai phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới tìm được một cây xăng vắng vẻ, nhưng toàn bộ cây xăng và đống nhiên liệu đã chìm trong nước nên cả hai phải lặn xuống.

Thịnh Nam Châu mang theo kính bơi xuống nước trước, để Tống Bội canh gác ở phía trên, hắn đi xuống tìm cửa vào lấy thùng dầu.

Tống Bội ở phía trên quan sát lắng nghe xung quanh, rất nhanh Thịnh Nam Châu đã ngoi lên, sắc mặt ngưng trọng nói:

- Trên cửa có khóa, lực cản dưới nước quá lớn, muốn mở ra sẽ phải tốn rất nhiều công sức.

- Khóa gì?

Tống Bội hỏi.

Thịnh Nam Châu miêu tả một hồi, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó:

- Cô biết mở khóa?

Đời trước, để sống sót trong mạt thế,Tống Bội đã tự học thành thạo bộ môn mở khóa, nhưng khi đối mặt với sự dò hỏi của Thịnh Nam Châu, cô chỉ có thể khiêm tốn nói:

- Học qua một chút da lông, có thể thử một chút.

Nói xong, cô liền lấy từ trong balo ra một bộ dụng cụ phá khóa tìm được trên người bốn tên đàn ông tối hôm qua, lấy kính bơi của Thịnh Nam Châu rồi xuống nước mở cửa.

Loại khóa này đối với Tống Bội chỉ là mưa bụi, hai ba cái là có thể mở được, cô nhanh chóng lấy bình dưỡng khí đã chuẩn bị trước từ trong không gian ra, hít hai hơi thật sâu, sau đó ra sức bơi vào bên trong.

Trong cửa hàng có rất nhiều đồ ăn bị ngâm trong nước, lúc này đều lơ lửng trên không, Tống Bội bơi vào bên trong, nhìn thấy bình xăng, chất chống đông, bình nước thủy tinh, tất cả đều là đã được thu thập vào không gian.

Tìm nửa ngày, cuối cùng cô cũng tìm thấy những thùng xăng trôi lơ lửng phía trên, cũng phải có 50 đến 60 bình.

Tống Bội kéo từng thùng xăng ra ngoài cửa, những thùng xăng rỗng đều nổi lên trên mặt nước.

Có Thịnh Nam Châu ở bên ngoài tiếp ứng, Tống Bội mới yên tâm, kéo một nửa số thùng xăng ra ngoài, một nửa thu vào không gian, lúc này mới bơi lên mặt nước.

Thịnh Nam Châu đang dùng dây thừng buộc các thùng xăng lại, nhìn thấy Tống Bội ngoi lên, liền kéo cô lên thuyền cao su:

- Nghỉ ngơi một chút không?

Tống Bội hít sâu mấy hơi:

- Không sao, làm nhanh thôi,!

Thịnh Nam Châu gật đầu, cầm kính bơi xuống nước kéo vòi xăng.

Tống Bội nhân cơ hội lôi chiếc thuyền cao su từ trong ba lô ra, thổi phồng lên, lúc Thịnh Nam Châu lôi hai vòi bơm nhiên liệu lên, thì cô cũng vừa thổi xong.

Tống Bội nhảy lên thuyền cao su của mình, kéo một nửa số thùng xăng lên trên:

- Một thuyền cao su không thể chứa hết được, chúng ta tách ra đi.

Mặc dù Thịnh Nam Châu cảm thấy hai người ngồi cùng một thuyền cao su sẽ an toàn hơn chút, nhưng thấy Tống Bội đã chuẩn bị tốt, cũng không kiên trì nữa.

Hắn lại xuống nước, mở chốt dưới nước, sau khi chắc chắn xăng trong vòi bơm đã chảy ra, hắn mới chuyển qua vòi bơm khác.

Tống Bội lập tức nhân cơ hội đổ đẩy số thùng xăng đã nhé vào không gian, sau khi đổ đầy hết các thùng xăng, cô tiếp tục đổ đầy vào các thùng chứa nước tích trữ trong không gian, tóm lại, cơ hội tốt như vậy không thể bỏ qua.

Trạm xăng này không lớn, tổng cộng chỉ có bốn cây xăng, vừa lúc cô và Thịnh Nam Châu mỗi người có hai cây.

Tống Bội rút cạn cây xăng đầu tiên, liền chạy đến cây thứ hai bơm dầu diesel, xe diesel dùng ít hao tốn hơn, nhưng cô vẫn không thể bỏ, có thể giữ lại để đốt lửa sưởi ấm.

Ngay lúc Tống Bội chuẩn bị đổ đầy các thùng chứa, đột nhiên phát hiện có hai con thuyền nhanh chóng đi về phía bên này, trên thuyền có sáu bảy người đàn ông, tay cầm hung khí, nhận ra đối phương không có ý tốt, cô lập tức nhìn qua Thịnh Nam Châu.

Thịnh Nam Châu cũng phát hiện ra.

Hai người nhìn nhau, nhanh chóng ngừng bơm dầu, ném lại vòi bơm dầu xuống nước.

- Hai người phía trước, bỏ thùng xăng lại!

Người trên thuyền đứng từ xa, hét lớn về phía Tống Bội cùng Thịnh Nam Châu.

- Các người muốn thì tự mình đi lấy, sao phải cướp của chúng tôi?

Tống Bội không phục liền trả lời lại, sau đó quay đầu nhỏ giọng nói với Thịnh Nam Châu:

- Phía trước khoảng 500m có một công trường đang xây dựng, chúng ta tới đó đi.

Trong mắt Thịnh Nam Châu hiện lên một tia nghi ngờ, mặc dù không hiểu tại sao Tống Bội lại muốn đến đó, nhưng hắn vẫn gật đầu.

Cả hai chèo thuyền cao su đi về phía công trường đang xây dựng, chẳng mấy chốc, hai chiếc thuyền phía sau đã đến gần trạm xăng, một người đàn ông nhảy xuống nước lấy vòi dẫn lên rồi bắt đầu đổ xăng.

Tống Bội nhìn thoáng qua, nhưng không dừng lại, cô cùng Thịnh Nam Châu đi tới công trường đang xây dựng, buộc hai chiếc thuyền cao su vào cầu thang, hai người trực tiếp đi lên lầu.

Đây là một tòa nhà hơn mười tầng đang xây dựng, Tống Bội đi lên tới lầu 4, liền nhìn thấy mấy người đàn ông trên hai chiếc thuyền kia, bọn họ đang lấy nhiên liệu thì phát hiện 2 vòi dẫn đã cạn kiệt, liền tức muốn hộc máu, đứng tại chỗ chửi bậy một trận.

Một người đàn ông trên thuyền muốn đuổi theo nhưng lại bị một người đàn ông khác chặn lại, hai chiếc thuyền bắt đầu tiếp tục đổ nhiên liệu.

Bọn họ nhanh chóng đổ đầy hơn chục thùng dầu lớn mang theo trước đó, thấy hai chiếc thuyền sắp rời đi, Tống Bội đột nhiên giơ tay đưa lên miệng tạo thành hình cái loa rồi hét lớn:

- Này, các người không đuổi theo chúng tôi sao?

Âm thanh truyền tới trạm xăng, người trên hai chiếc thuyền quay đầu lại, thấy Tống Bội và Thịnh Nam Châu đều không rời đi, hai mắt đỏ bừng tức giận, vội vàng đuổi tới.

Tống Bội thấy vậy, liền nhếch môi cười, trò hay sắp bắt đầu rồi!

- Có người tới đưa nhiên liệu cho chúng ta, chúng ta xuống đón tiếp.

Tống Bội nói với Thịnh Nam Châu, rồi vui vẻ đi xuống lầu.

Hai người vừa xuống đến chỗ thuyền cao su, liền thấy hai thuyền kia đã tới, bảy người đàn ông đều cầm dao nhọn, vừa nhìn thấy hai người, bọn họ không chút sợ hãi mà nhảy lên thuyền cao su,sau khi xác nhận tất cả các thùng dầu đều đã đầy, trên mặt hiện lên nụ cười hung ác.

- Nể tình hai người hiểu chuyện như vậy, hôm nay sẽ không lấy mạng các người, bọn tao sẽ mang xăng đi.

Nói xong, liền có hai người nhảy lên thuyền cao su chuẩn bị rời đi.

Tống Bội nhìn một màn này, liền cười lớn, móc từ bên hông ra một con dao phay rồi chỉ vào người trên hai chiếc thuyền, hùng hồn nói:

- Xem ra các người chưa hiểu rõ tình hình nhỉ, tôi gọi các người tới đây là để các người đưa xăng cho tôi nha.

Cái gì? !

Nghịch chuyển quá nhanh, bảy người đàn ông đều không kịp phản ứng.

Sau khi phản ứng lại, bảy người nhìn nhau bật cười khi nhìn thấy người phụ nữ gầy yếu trước mặt mình lại dám nói ra những lời cuồng vọng như vậy.

Nhưng giây tiếp theo bọn họ lại cười không nổi.

Vèo một tiếng, một con dao găm ngắn đâm thẳng vào trán một người đàn ông, người đàn ông đó còn chưa kịp nói lời nào thì đã rơi xuống nước, tử vong tại chỗ.

Không khí yên tĩnh một giây ——

- Mẹ kiếp!

Thấy hai người không sợ chết này lại dám gϊếŧ người, sáu người đàn ông lập tức nhảy xuống thuyền, lao về phía Tống Bội và Thịnh Nam Châu.

- Con đàn bà thôi! Tao muốn mày đền mạng cho em trai tao!

Một người đàn ông gào rống,cầm dao xông tới.

Tống Bội trực tiếp móc súng ra, chĩa họng súng đen ngòm vào trán người đàn ông:

- Thử tiến lên một bước xem.