Chương 33: Thùng xăng được đặt tên

Người đàn ông sững sờ tại chỗ ngay lập tức, năm người phía sau cũng trợn tròn mắt.

Bọn họ không nghĩ tới Tống Bội lại có súng, nhận ra được lần này đã đá phải tấm sắt, trong nháy mắt sắc mặt 6 người đàn ông trở nên nghiêm túc.

Thậm trí năm người đứng trên thuyền còn đang đánh trống lui binh.

Nhưng làm sao Tống Bội có thể để bọn họ chạy trốn được?? Đặc biệt là chạy cùng với những thùng xăng mang tên cô ở trên thuyền?

Nửa giờ sau ——

- Ưm……ưm……

Sáu người đàn ông bị lột sạch quần áo chỉ còn lại qυầи ɭóŧ, bị trói lưng tựa vào nhau bên trong tòa nhà đang xây dựng với gió lùa từ các phía, nhìn một nam một nữ kia giống như hai tên thổ phỉ cướp sạch toàn bộ thùng xăng của mấy người đàn ông, rồi kéo lên thuyền cao su của mình, thậm chí còn tàn nhẫn phá hủy thuyền của bọn họ, đánh chìm thuyền rồi mới nghênh ngang rời đi.

Sau người đàn ông tức giận đến thất khiếu bốc khói, nước mắt chảy dài.

Hu Hu, con mẹ nó, thật lạnh a ~~~~

Trên đường trở về, Tống Bội nhìn thuyền cao su chất đầy thùng xăng, tâm tình vui vẻ.

Nhân lúc Thịnh Nam Châu ở phía trước dẫn đường, không nhìn rõ tình huống phía sau, cô lập tức nhét mấy thùng xăng vào trong không gian, đừng hiểu lầm, cô không muốn độc chiếm, cô chỉ muốn giảm bớt một chút áp lực, lúc dọn lên lầu rất mệt.

Hai người nhanh chóng chèo thuyền cao su đến khu dân cư, một gia đình sống trong tòa nhà cao tầng nhìn từ cửa sổ xuống, thấy những chiếc thùng trên thuyền cao su chứa đầy xăng, liền hét lên:

- Mau xem! Hai người kia lấy được rất nhiều xăng.

Lời vừa nói ra, lập tức thu hút được rất nhiều ánh mắt.

Những người ở trên lầu thì không quan tâm lắm, nhưng những người xung quanh chèo thuyền nhỏ hoặc thuyền cao su tìm kiếm vật tư dưới nước, vừa nghe thấy trên thuyền của Tống Bội và Thịnh Nam Châu có xăng, lập tức vây tới.

Tống Bội thấy người tới có ý đồ xấu, lập tức rút dao phay ra, Thịnh Nam Châu nhìn thoáng qua, rồi rút ra một khẩu súng từ trên thắt lưng.

Vừa thấy hai người có súng, những người đang tiến về phía trước vội vàng dừng lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo hai người đi xa.

Vất vả mới trở lại tiểu khu, hai người lập tức lại hấp dẫn tới một đợt ánh mắt như hổ rình mồi, nhưng vừa thấy súng lục trong tay Thịnh Nam Châu, bọn họ đều biết có một cảnh sát sống ở tòa nhà số 2 không dễ chọc, nhận ra là hai người này, bọn họ liền đánh mất ý định tiến lên cướp bóc.

Cứ như vậy, hai người trở về ô cửa sổ mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Thịnh Nam Châu nhảy vào cửa sổ, nhận lấy thùng xăng Tống Bội đưa qua, một người đưa ra ngoài, một người nhận vào trong, nhanh chóng mang hết thùng dầu vào trong nhà, sau đó Thịnh Nam Châu bắt đầu chuyển từng thùng lên lầu, Tống Bội ở dưới chịu trách nhiệm xì hơi thuyền cao su.

Cô vừa xì hơi một chiếc thuyền cao su xong, đang nhoài người ra ngoài cửa sổ để lấy chiếc thứ hai thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng động nhỏ phía sau lưng.

Sắc mặt Tống Bội cứng đờ, trực tiếp rút dao phay ra, lúc này, trên đầu đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô:

- Cô gái cẩn thận!

Nghe giọng nói có chút quen thuộc, Tống Bội không dám chậm trễ, lập tức xoay người, trong nháy mắt người đàn ông đánh úp tới, cô dùng dao phay đập con dao trong tay người đàn ông rơi xuống đất..

Người đàn ông chỉ cảm thấy trong miệng tê dại, nhìn cánh tay mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ của Tống Bội, trong mắt chợt lóe hung quang, hắn lập tức rút dao nhỏ từ bên hông ra, xông tới lần nữa.

Nhưng hắn vừa tiến lên một bước, đã bị người ta túm lấy cổ áo từ phía sau, Thịnh Nam Châu nắm lấy cổ tay hắn ta rồi vặn mạnh, con dao trong tay người đàn ông lại rơi xuống đất, hắn liên tục hét lên: Ối ối, ối…

Thịnh Nam Châu trực tiếp đập đầu người đàn ông vào tường khiến hắn ngất xỉu.

Sau đó, Thịnh Nam Châu liền đi xuống cầu thang, tới chỗ Tống Bội, tuy biết người đàn ông tay chân vụng về này không thể làm hại được cô, nhưng hắn vẫn quét mắt một vòng nhìn cô từ đầu đến chân, thấy cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Thịnh Nam Châu đang định khom lưng xách thùng xăng, đột nhiên Tống Bội mở miệng:

- Để tôi, anh nghỉ một lát đi.

Nói xong, cô liền cầm hai thùng xăng lên lầu.

Ở nơi không có ai nhìn thấy, cô thu thùng xăng vào không gian, lúc lên tới lầu 16, cô mới dừng lại, đi gõ cửa phòng 1601 theo ước định đã thỏa thuận lần trước, hai tiếng nhỏ ba tiếng lớn.

Cô bé nhanh chóng mở cửa, lúc nhìn thấy Tống Bội, ánh mắt có chút lo lắng:

- Chị, chị không sao chứ?

Tống Bội nhìn cô gái nhỏ:

- Sao em biết người đàn ông đó nhằm về phía tôi?

Cô gái nhỏ nói:

- Em thấy chị quay về chỗ cửa sổ, sau đó nhìn qua mắt mèo lại người đàn ông nhà bên cầm dao đi ra ngoài, sau đó em nhìn xuống cầu thang thì thấy hắn ta đang hướng về phía chị.

Nhìn thấy cô bé có vẻ nhát gan nhưng lại cẩn thận này, Tống Bội có chút cảm động:

- Nhà em còn có ai không?

- Còn bà nội em, chân tay bà không ổn, chỉ nằm trên giường nghỉ ngơi, rất ít khi ra ngoài.

Tống Bội vừa nghe nói chỉ có một già một trẻ, ở mạt thế không phải hiện tượng tốt, cô liền hỏi:

- Ba mẹ em đâu?

Đáy mắt cô bé hiện lên một tia ảm đạm:

- Ba mẹ em đã ly hôn, mẹ em đi rồi, ba em đi làm xa.

Tống Bội cởi balo sau lưng xuống, nương vào balo mà lấy từ trong không gian ra năm cân gạo và ba cân khoai tây đưa cho cô bé:

- Cầm lấy những thứ này, cám ơn em đã mạo hiểm nhắc nhở tôi.

- Chị, em không thể nhận.

Cô gái nhỏ vội vàng xua tay.

Tống Bội mạnh mẽ đặt đồ vào tay cô, liền thấy ánh mắt cảm kích của cô bé, cô nhỏ giọng nói:

- Nhớ rõ tiền tài đừng để lộ, phải khóa cửa cẩn thận, sau này dù có ai gọi cửa cũng không được vội vàng mở cửa, biết không?

- Vâng, em nhớ rõ.

Cô gái nhỏ gật đầu thật mạnh.

Tống Bội lập tức lập bảo cô nhóc trở về, nhìn cửa phòng đóng lại, bỗng nhiên trong lòng cô có chút không dễ chịu.

Mặc dù biết cánh cửa này sẽ bị phía là chuyện sớm muộn, nhưng dù sao cô gái nhỏ còn cho mình thỏ con và gà rutin, vừa rồi còn mạo hiểm nhắc nhở cô cẩn thận, phần ân tình, tặng cô nhóc chút đồ ăn là điều cô nên làm.

Nhưng cô không thể giúp được gì nhiều hơn, bà cháu hai người cũng chỉ có thể mặc cho số phận!

Mạt thế vốn là cá lớn nuốt cá bé, bản thân Tống Bội đã là ốc còn không mang nổi mình ốc, sức lực mà quan tâm đến người khác, trở lại lầu 21, cô liền lấy thùng xăng ra, Tống Bội lại xuống lầu, cô và Thịnh Nam Châu phải tốn hơn một giờ mới dọn xong tất cả thùng xăng lên lầu.

Thống kê lại, tổng cộng có 68 thùng xăng, chia đều cho hai người, mỗi người có 34 thùng.

Tống Bội vừa chuyển xong phần của mình vào phòng ngủ phụ thì có tiếng gõ cửa.

Cửa vừa mở, Tôn Tư Phàm đã hưng phấn nói:

- Tớ chuẩn bị thịt dê xiên và hải sản, tối nay chúng ta ăn thịt nướng đi.

Vừa lúc Tống Bội có chút đói bụng, suy nghĩ một hồi, cô liền nói:

- Trong tủ lạnh của tớ có cá chép, thịt bò, mề gà và chân lợn, tớ đi lấy.

- Được.

Tôn Tư Phàm đang định trở về, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, liền chỉ vào cửa phòng 2103, rồi nói:

- Muốn gọi hàng xóm 2103 hay không?

Tống Bội nghĩ tới chuyện mình đã ăn mấy bữa của Thịnh Nam Châu, hai ngày nay hai người hợp tác không tồi, coi như trả ơn cho hắn, vì thế liền gật đầu:

- Được rồi, chút nữa tớ đi gọi hắn.

- Vậy giao cho cậu, tớ trở về chuẩn bị tiếp.

Nhìn Tôn Tư Phàm trở về, Tống Bội vội vàng quay về lấy đồ, sau đó đi gõ cửa phòng 2103.

- Gâu gâu!

Đầu tiên là tiếng kêu vui vẻ đầy hưng phấn của Tiểu lang truyền đến từ bên trong cánh cửa, rất nhanh hàng xóm đẹp trai đã ra mở cửa.

Tống Bội giơ thịt trong tay lên, rồi nói:

- Cùng ăn thịt nướng không?