Chương 34: Món quà bất ngờ

Ánh mắt Thịnh Nam Châu lóe lên, theo bản năng cho rằng Tống Bội muốn ăn thịt nướng ở nhà hắn, vừa định mời Tống Bội vào nhà thì nghe thấy cô nói:

- Bạn tôi xiên thịt rồi, chúng ta tới chỗ cô ấy là được.

Nghe thấy là tới phòng 2101, Thịnh Nam Châu liền từ chối, nói:

- Tôi không đi, mọi người ăn đi.

- Cùng nhau đi, vừa lúc thương lượng xem tiếp theo nên đi đâu tìm vật tư, hơn nữa tôi đã ăn ké nhà anh hai bữa cơm, tài nấu nướng của tôi chắc chắn không thể bày ra nổi, anh cũng nên cho tôi một cơ hội để mời lại anh chứ?

Tống Bội nói, trên mặt đều là mong chờ.

Thịnh Nam Châu nhìn đôi mắt mong đợi kia, dừng một chút, cuối cùng đành gật đầu.

Trước khi ra cửa, hắn còn vào tủ lạnh nhà mình, lấy thịt bò, lòng heo, nấm kim châm và rau tươi trong tủ lạnh ra.

Tống Bội thấy rau tươi non xanh trong tay hàng xóm đẹp trai cũng không nghi ngờ gì, dù sao mỗi ngày hàng xóm đẹp trai ra ra vào vào, chắc chắn là đã tích trữ được không ít thứ tốt.

Hai người mang theo tiểu lang đi vào phòng 2101, Tôn Tư Phàm đã dọn xong đồ uống, bởi vì không có điện, chỉ có thể dùng bếp gas và chảo nướng để nướng thịt, nhưng dù là như vậy, ba người một chó cũng rất thỏa mãn.

Tống Bội vào nhà, liền đi kiểm tra cửa sổ trước, sau khi chắc chắn mùi hương sẽ không thể truyền không ra ngoài, cô lập tức kéo rèm cửa.

Thịnh Nam Châu chủ động gánh vác công việc nướng thịt, đầu tiên nướng 20 xiên thịt dê, rất nhanh trong phòng đã tràn ngập mùi thơm của thịt dê.

Tôn Tư Phàm liếc mắt nhìn hai người một cái, bỗng nhiên nhìn chằm chằm Thịnh Nam Châu rồi hỏi:

- Anh giai, anh ở một mình sao?

Thịnh Nam Châu nói:

- Còn có một con chó.

Khóe miệng Tôn Tư Phàm giật giật, giây tiếp theo liền nghe thấy Tống Bội thì thầm bên tai mình:

- Người nhà hắn đều đã qua đời.

Tôn Tư Phàm gật đầu hiểu rõ, sau đó liền nói:

- Bội Bội nhà tôi cũng vậy, hai người đúng là có duyên.

Lời dạo đầu quen thuộc này, lập tức khiến khóe miệng Tống Bội co giật, ngay lúc cô đang định ngăn cản Tôn Tư Phàm tiếp tục, bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Thịnh Nam Châu ở đối diện:

- Không phải cô ấy có bạn trai sao?

!

Oh haha!

Tống Bội nhớ tới người bạn trai quán quân Sanda mà mình đã bịa ra, sợ Tôn Tư Phàm sẽ làm cô lòi đuôi, vừa định lên tiếng thì Tôn Tư Phàm đã vội vàng nói:

- Anh nói tên tra nam kia sao? Chia tay từ lâu rồi.

Rất may, không khai ra tên họ, nói như vậy cũng coi như tròn vành.

Sợ hai người tiếp tục đề tài này, Tống Bội lập tức nhé xiên thịt dê đã nướng chín vào miệng Tôn Tư Phàm.

Thời gian sau đó, chỉ cần Tôn Tư Phàm muốn nói gì đó, Tống Bội liền nhân cơ hội mà nhét thứ gì đó vào miệng cô ấy, bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc mà không gặp nguy hiểm gì.

Sau khi ăn xong, Tống Bội cùng Thịnh Nam Châu trở về nhà mình, trước khi vào nhà, bỗng nhiên Tống Bội gọi Thịnh Nam Châu lại:

- Anh chờ tôi một chút, tôi có thứ này muốn đưa cho anh.

Trở về phòng lấy ra một cái túi màu đen, Tống Bội vội vàng nhét vào tay Thịnh Nam Châu:

- Ngày hôm qua, anh cho tôi hơn phân nửa vật tư ở cửa hàng quân dụng, mà anh chỉ lấy một túi, cái này coi như là quà đáp lễ của tôi.

Mắt thấy Thịnh Nam Châu định mở ra, Tống Bội liền ngăn lại:

- Anh mang về rồi xem.

Trong mắt Thịnh Nam Châu hiện lên một tia nghi hoặc, Tống Bội liếc hắn một cái, rồi lập tức vào nhà, đóng cửa lại.

Thịnh Nam Châu cảm thấy phản ứng của Tống Bội có chút kỳ quái, vừa mở cửa vào nhà, tiểu lang đã nhảy dựng lên, ngửi ngửi đồ vật trong tay hắn:

- Gâu!

Thấy Tiểu Lang nóng lòng muốn biết Tống Bội đưa cho mình thứ gì, Thịnh Nam Châu cũng rất muốn biết, vì thế hắn liền mở cái túi trong tay ra, lúc nhìn thấy bên trong có mười chiếc hộp gọn gàng đủ màu sắc, cả người hắn như hóa đá.

Siêu mỏng, Axit Hyaluronic, Cảm giác băng, Độ ẩm gấp đôi, Hạt nhỏ, Hạt lớn, Băng Lửa, Kim cương đen...

Trong phòng 2102, Tống Bội vừa đánh răng vừa tưởng tượng ra vẻ mặt của Thịnh Nam Châu khi nhìn thấy món quà mình tặng, khóe môi hơi nhếch lên.

Cô tin Thịnh Nam Châu nhất định sẽ thích món quà cô tặng. Dù sao ở mạt thế, những chiếc bαo ©αo sυ đó đều là bảo bối, chỉ người giàu mới có.

Mặc dù hiện tại Thịnh Nam Chu chưa có bạn gái, nhưng tương lai chắc chắn sẽ có!

Đột nhiên, Tống Bội nhớ ra mình quên hỏi hàng xóm đẹp trai xem tối nay ra ngoài không, cô lập tức lấy điện thoại di động ra gửi cho hắn một tin nhắn: Buổi tối có đi không?

Trong phòng 2103, Thịnh Nam Châu đang nằm trên giường xem tin nhắn trên màn hình điện thoại, vốn tưởng rằng trong thời gian ngắn cô sẽ không nói chuyện với mình, không nghĩ tới là hắn nghĩ nhiều rồi.

Ánh mắt lia tới chiếc túi nhựa đen trên bàn bên cạnh, người đàn ông hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy đau đầu.

Tống Bội gửi tin nhắn xong mới nhớ tới chuyện cúp điện toàn thành phố, cô đang do dự không biết có nên sang nhà bên cạnh để hỏi trực tiếp hay không thì nhận được tin nhắn trả lời của hàng xóm đẹp trai: Ngày mai đi, hừng đông sẽ an toàn hơn.

Nhìn thấy điện thoại di động của hàng xóm đẹp trai có pin, Tống Bội lập tức nói: Anh có muốn dự trữ thịt không? Tôi biết ở ngoại ô có một trang trại nuôi rất nhiều bò và cừu, tôi muốn tới đó xem thử.

Thịnh Nam Châu: Được, ngày mai chúng ta sẽ tới đó.

Tống Bội nhanh chóng gửi một nhãn dán thủ thế ok trả lời lại, sau khi tắm rửa sạch sẽ, rồi nằm lên trên giường, Tống Bội thầm nghĩ ngày mai lấy được thịt bò và thịt cừu về, sau này có thể ăn thịt nướng mọi lúc mọi nơi, cô liền vui vẻ nhếch môi.

Cô lại dùng điện thoại tìm kiếm những vật tư cần dùng khi gặp thiên tai và kiểm tra xem có thiếu sót gì không để có thể kịp thời bổ sung, bất tri bất giác đã đến 11 giờ khuya.

Tống Bội ngáp một cái, đột nhiên cảm thấy có chút đói, không biết vì sao mỗi lần ăn những món như thịt nướng và lẩu, cô đều rất nhanh đói.

Nhưng lúc này đã muộn, mà cô lại lười nhúc nhích, vì vậy cô nhanh chóng đặt điện thoại xuống và đi ngủ, ngủ đi sẽ không đói.

Sau một đêm ngon giấc, Tống Bội thức dậy từ sáng sớm, lấy từ không gian ra một chén bún ốc đã nấu, vừa mới ăn xong, đã thấy Thịnh Nam Châu gõ cửa.

Tống Bội lập tức đi mở cửa:

- Anh đến rồi.

Thịnh Nam Châu ngửi thấy mùi hương kỳ lạ truyền ra từ căn phòng trước mặt, khiến hắn phải khẽ cau mày, lại liên tưởng đến những món ăn mà Tống Bội làm trước đó, trong nháy mắt liền cho rằng cô lại nấu món gì đó bị cháy, vô thức nói:

- Sau này một ngày ba bữa, cô có thể tới nhà tôi ăn.

- Hả?

Đột nhiên chuyển đề tài làm Tống Bội có chút không phản ứng kịp, thẳng đến khi Thịnh Nam Châu nói ra câu:

- Không được ăn đồ cháy, sẽ gây ung thư.

Tống Bội lập tức phản ứng lại, thấy Thịnh Nam Châu tưởng nhầm mùi bún ốc thành mùi đồ ăn cô nấu bị cháy, liền có chút buồn cười:

- Cái kia, anh biết bún ốc sao?

Thịnh Nam Châu lắc đầu:

- Không biết.

Kết quả này Tống Bội đã biết trước, lập tức cười nói:

- Lần sau sẽ cho anh một gói, ăn rất ngon. Tuy rằng mùi hương giống sầu riêng, nhưng vừa hôi vừa ngon.

Hai người ra cửa.

Vừa lên thuyền cao su rồi chèo về phía trước được mấy mét, đột nhiên Tống Bội nghe thấy có người gọi mình:

- Tống Bội? Thật sự là cô! Cô có thể cho tôi mượn thuyền cao su dùng một chút được không?

Tống Bội nghiêng đầu, nhìn Tống Dịch thò đầu ra từ tòa nhà số 1, thấy cô ta còn có mặt mũi nói chuyện với mình, cô liền cười lạnh:

- Tôi quen cô sao?

Sắc mặt Tống Dịch cứng đờ, lập tức nói:

- Mọi người đều là bạn học, cô đừng bủn xỉn như vậy!

Thấy cô gái này lại bắt đầu dùng đạo đức với cô, Tống Bội cũng không tốt tính nổi:

- Ngay cả đậu hũ còn có não, mà cô lại không có, mới có mấy ngày mà cô đã quên mất chuyện bản thân làm gì đắc tội tôi rồi à.

Nói đến mức này rồi, Tống Bội còn tưởng người sợ mất mặt như Tống Dịch sẽ không tiếp tục dây dưa với cô.

Nhưng không ngờ Tống đại tiểu thư đã học được cách co được dãn được, liền nói với cô:

- Thực xin lỗi, trước đó……

- Ngừng!

Tống Bội không có thời gian ở đây nghe cô ta lải nha lải nhải, liền ngắt lời:

- Cô đừng nói xin lỗi tôi, coi như không tha thứ cho cô là lỗi của tôi.