Chương 35: Hai ôn thần lớn

- Cô…….

Tống dịch thấy bản thân đã ăn nói khép nép đến nước này, mà Tống Bội vẫn phớt lờ cô ta, liền nổi giận:

- Cô thật sự không màng tình cảm bạn học sao?

- Nếu được lựa chọn, tôi thực sự không muốn học cùng lớp với cô.

Tống Bội không chút khách khí nói ra suy nghĩ trong lòng.

Lười nói nhảm,Tống Bội trực tiếp để Thịnh Nam Châu chèo thuyền, hai người đi về phía xa.

Tống dịch ở trên lầu nhìn bóng dáng hai người, trong mắt đều là không cam lòng, đột nhiên cô ta hét lớn về phía bóng dáng hai người:

- Tống Bội bội đang hẹn hò với một đàn anh trong trường là phú nhị đại, cô ta là một người phụ nữ thấy tiền liền sáng mắt, đứng núi này trông núi nọ, anh đừng để cô ta lừa!

Thuyền cao su bỗng nhiên dừng lại, Tống Bội kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Thịnh Nam Châu quay đầu nhìn về phía mình, mí mắt cô chợt nhảy dựng.

Giây tiếp theo, cô nhìn thấy Thịnh Nam Châu ngẩng đầu nhìn về phía Tống dịch, kiên định nói:

- Tôi không quan tâm quá khứ của cô ấy, chỉ cần hiện tại cô ấy ở bên tôi là được.

Tống Bội sửng sốt một chút, nhìn Thịnh Nam Châu thu hồi ánh mắt, lại vung mái chèo chèo về phía trước, cô khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Tống dịch ở trên lầu bị tức đến đỏ mắt, bỗng nhiên cô ý thức được điều gì đó, liền bật cười.

Thịnh Nam Châu nghe thấy tiếng cười liền quay đầu lại, nhìn thấy Tống Bội giơ ngón tay cái lên:

- Kỹ thuật diễn không tồi, không kém gì tôi.

Thấy cô khen người khác mà còn không quên khen mình, Thịnh Nam Châu nhếch môi, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ.

Lộ trình lần này là quãng đường xa nhất mà hai người từng đi, phải mất hơn hai giờ chèo thuyền trên mặt nước, mới đến gần nông trường mà Tống Bội nói đến.

Bởi vì nông trường được xây dựng trên sườn núi, không bị ngập nước, nên hai người liền xì hơi chiếc thuyền cao su và cất nó đi, đi bộ lên núi, rất nhanh đã tới nông trường mà Tống Bội nói.

Vừa lúc chủ nông trường đang đi dạo bên ngoài chuồng cừu, thấy có người tới, lập tức cảnh giác giơ chiếc cào năm răng trong tay lên

- Các người là ai? Tới đây làm gì?

Kiếp trước, sau khi Tống Bội rời khỏi biệt thự, điểm dừng chân đầu tiên của cô là nông trại này, bởi vì cô đã từng nói chuyện với chủ nông trường, nên cô biết chủ nông trường này nhìn trông giống một ông già trông hung dữ nhưng lại tốt bụng và hiểu đạo lý.

Chỉ tiếc sau đó đám ác bá chiếm lĩnh nông trường này, không chỉ cướp đoạt tất cả cừu và bò, mà còn tàn nhẫn gϊếŧ hại chủ nông trường.

Đời này, vì Tống Bội tới đây sớm nên chủ nông trường vẫn tràn đầy sức sống.

Dạo thăm chốn cũ, trong lòng cô không nhịn được mà cảm khái, cô lập tức đi tới nói chuyện:

- Chú đừng hiểu lầm, chúng cháu đến đây để mua dê cừu.

Khi nói chuyện, Tống Bội còn lấy 2 vạn đồng từ trong ba lô ra:

- Chú xem, hai vạn này đủ mua mấy con.

Trên đường tới đây Tống Bội và Thịnh Nam Châu đã bàn bạc rồi, bọn họ muốn mua cừu nhưng để sống thì không thể mang về, một phần là vì không có đồ ăn cho chúng, nhưng chủ yếu là không thể nuôi trong nhà được, mùi rất nặng.

Vì thế chỉ có thể làm thịt ngay tại chỗ, mang thịt tươi về bảo quản trong tủ lạnh.

Về vấn đề điện năng, Tống Bội đã chủ động nói trong nhà cô có một chiếc máy phát điện, Thịnh Nam Châu cũng nói nhà hắn có một cái.

Điện được giải quyết, mọi chuyện phía sau cũng dễ xử lý,hơn nữa còn có tủ lạnh nhà Tôn Tư Phàm, ba cái tủ lạnh gộp lại có thể đủ chứa hai hoặc ba con, số còn lại có thể làm thành thịt khô, ướp muối, khói xông, cũng có thể bảo quản trong thời gian dài.

Chủ nông trường liếc nhìn cách ăn mặc của hai người, có lẽ thấy hai người có khuôn mặt lương thiện,lúc này mới buông cào năm răng trong tay xuống, rồi nói:

- Tôi bán cừu theo cân nặng, mỗi con khoảng 2500 đến 3500 tệ, về cụ thể thì phải cân mới biết được.”

- Được rồi, vậy cân đi!

Tống Bội không có ý kiến.

Bởi vì hiện tại trong nông trường chỉ có một mình ông chủ, người làm công đã bị lũ lụt ngăn cách trong thành phố, cho nên Thịnh Nam Châu không thể không ra tay giúp đỡ.

Tống Bội phụ trách cân nặng, vừa mới cân đến con thứ ba, bỗng nhiên bọn họ nghe thấy tiếng ô tô từ xa truyền đến.

Tống Bội ngẩng đầu, liền thấy hai chiếc ô tô đang đi từ phía xa tới, chiếc đầu tiên là chiếc Maserati màu xanh lam, phía sau là một chiếc xe tải lớn.

Rất nhanh hai chiếc ô tô đã lao tới, một đôi nam nữ từ hai bên trái phải bước xuống xe thể thao, bọn họ vừa tháo kính râm, liền lộ ra hai gương mặt quen thuộc.

- Tống Bội?

Quan Tuyết Đình không nghĩ tới lại gặp được Tống Bội ở đây, trên mặt lộ ra vẻ bất ngờ.

Trái lại, Nhậm Quân Minh đứng bên cạnh, vừa nghe được lời của Quan Tuyết Đình, ánh mắt của hắn lập tức dán chặt vào Tống Bội, vẻ mặt có chút thay đổi, như muốn ăn thịt cô:

- Tống! Bồi!!!

Người trước là kinh ngạc, người sau là nghiến răng nghiến lợi.

Tống Bội không khỏi ngẩng đầu nhìn bầu trời, nếu không phải thời cơ không đúng, cô thật sự rất muốn lấy điện thoại ra xem hôm nay là ngày mấy, sao lại xui xẻo như vậy, gặp phải hai đại ôn thần này.

- Bội Bội, gần đây cô có khỏe không?

Kinh ngạc qua đi, Quan Tuyết Đình lập tức bước tới, lia mắt nhìn Tống Bội từ đầu đến chân đánh giá một phen, thấy cô vẫn mặc quần áo giản dị, dung mạo bình thường như trước, trong nháy mắt liền an tâm.

Trước đó cô ta nghe Tống dịch nói Tống Bội mua một căn nhà ở tiểu khu xa hoa thượng phẩm quốc tế, cô ta còn tưởng Tống Bội đã phát đạt, vì thế mới cố ý trò chuyện riêng với Tống dịch, sau khi biết mỗi ngày Tống Bội đều ở nhà ăn mì gói, biết cô đang thắt lưng buộc bụng để vay tiền mua nhà, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.

- Trước đó nghe Tống dịch nói mỗi ngày cô đều ăn mì gói, tôi còn lo lắng cô vì mua nhà mà không quan tâm đến cơ thể, muốn gửi cho cô chút đồ ăn, nhưng tìm liên lạc mới phát hiện cô đã chặn tôi. Bội Bội, có phải cô vẫn còn trách tôi hay không?

Quan Tuyết Đình bày ra vẻ mặt nhu nhược, bộ dáng đáng yêu, như thể cô ta mới là nạn nhân.

Tống Bội biết Quan Tuyết Đình rất để ý hình tượng nữ thần của mình, nhưng lúc này không có người ngoài, cô thật sự lười nhìn bộ mặt đạo đức giả của cô ta.

- Quan Tuyết Đình, cô diễn giống như cô đang thiếu tiền vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, Tống Bội liếc mắt nhìn Nhậm Quân Minh đang đứng sau lưng cô ta, cười khẩy:

- A, đúng rồi, hiện tại cô đã bám víu được vào một tên phú nhị đại, ngồi trên Maserati, đã là kẻ có tiền rồi.

- Bội Bội, cô nói như vậy khiến tôi đau lòng, cô biết rõ tôi không phải là người ham tiền, trước đây có rất nhiều người có tiền theo đuổi tôi, nhưng tôi vẫn không đồng ý.

Quan Tuyết Đình bào chữa.

Nhưng vẻ mỉa mai trên mặt Tống Bội càng đậm hơn:

- Trước đây cô không đồng ý, bởi vì tất cả những người đàn ông đó đều đáng tuổi ba cô, ngoại trừ bụng to như Địa Trung Hải, thì cũng chỉ là bụng mỡ, chỉ có Nhậm Quân Minh là trẻ tuổi, cô mới có thể hạ được miệng, không phải sao?

- Cô……

Trong mắt Quan Tuyết Đình xẹt qua một tia hoảng loạn, hiển nhiên là bị Tống Bội chọc trúng tâm tư.

- Làm thì cứ thừa nhận, ít nhất tôi có thể tôn trọng cô vì dám làm dám nhận. Bây giờ cô lại bày ra dáng vẻ của người bị hại cho ai xem? Cô cảm thấy chúng ta vẫn có thể làm bạn sao?

Lần này Quan Tuyết Đình không cần phải biện hộ, một nam sinh từ trên xe tải xuống đã giành mở miệng trước:

- Tống Bội, cô đủ rồi! Tuyết Đình đã xin lỗi cậu rồi, hơn nữa Quân Minh cũng nói cậu ấy chỉ yêu một mình Tuyết Đình, cô đừng vì thất vọng mà cứ nắm lấy không buông.

Ha!

Nếu không phải Quan Tuyết Đình đi tới lải nhà lải nhải những chuyện vớ vẩn này với cô, Tống Bội căn bản không thèm nói chuyện với cô ta được chứ? Bây giờ ngược lại biến thành cô nắm mãi không bỏ?

Tống Bội chỉ cảm thấy buồn cười, ngẩng đầu nhìn người vừa nói chuyện, liền thấy hóa ra là một trong những con chó mặt xệ luôn đi theo phía sau Nhậm Quân Minh, Trương Trì, cô liền cười nói:

- Thích xen vào việc người khác như vậy à, có phải xe thu gom phân đi ngang qua cửa nhà anh, anh cũng sẽ cầm muỗng ra nếm thử hay không?

- Cô……

Trong mắt Trương Trì đều là giận dữ, hùng hổ muốn tiến lên, lại bị trần bang nguyên, một con chó mặt xệ khác giữ chặt:

- Được rồi, đàn ông tốt không đánh phụ nữ.