Chương 40: L*иg máy giặt ngoài đời thực.

Tên tiểu đệ ăn hai bạt tai xong, cuối cùng cũng tỉnh ra, ý thức được bọn họ nhiều người! Bọn họ còn mạnh hơn đối phương! Liền thay đổi phương hướng.

Tống Bội dừng lại, nhìn chiếc thuyền đột nhiên quay đầu lao về phía cô, liền hiểu ra cái gì đó, cô quay đầu nhìn về phía Thịnh Nam Châu nói:

- Chạy!

Thịnh Nam Châu cũng nghi hoặc:

- Vì sao phải chạy?

Đáy mắt Tống Bội xẹt qua một tia giảo hoạt:

- Anh có muốn xem l*иg quay máy giặt phiên bản ngoài đời thực không?

?

Thịnh Nam Châu còn chưa kịp phản ứng lại, Tống Bội đã bắt đầu hành động.

Hai người không đi theo con đường vừa đi tới mà đi ngoằn ngoèo rẽ trái phải trên con đường nhỏ, ngay lúc Thịnh Nam Châu suýt bị làm cho chóng mặt, đám người phía sau còn choáng váng hơn, đột nhiên Tống Bội chỉ phía trước rồi nói:

- Đi sát mép tường phía bên phải đi.

Ánh mắt Thịnh Nam Châu rơi xuống phía trước, lúc đầu hắn không nhìn ra, đến gần mới biết chỗ này là xoáy nước vừa rồi!

Lúc này, cuối cùng hắn cũng hiểu câu l*иg quay máy giặt phiên bản ngoài đời thực mà Tống Bội vừa nói là có ý gì, biết Tống Bội muốn lợi dụng xoáy nước để giải quyết đám người phía sau, Thịnh Nam Châu thầm nói trong lòng hai chữ: Thật trâu!

Tuy cách này rất mạo hiểm, nhưng lại không tốn một phát súng, hơn nữa hai người còn có dây thoát hiểm nên cho dù có bị cuốn vào, cũng có thể thoát thân.

Rất nhanh đã đến chỗ xoáy nước, Tống Bội cố tình bảo Thịnh Nam Châu giảm tốc độ, để đối phương cho rằng sắp đuổi kịp bọn họ, khi bọn hắn thả lỏng cảnh giác liền nhanh chóng tăng tốc.

Đám người Trần bang nguyên chỉ tập trung sự chú ý vào hai người bọn họ, quả nhiên không nhận ra nơi này chính là chỗ xoáy nước, chờ tới khi phát hiện ra thì đã muộn.

- Không xong! Không điều khiển được thuyền.

- Làm sao bây giờ? Tại sao thuyền không di chuyển?

- Nơi này…… nơi này là chỗ xoáy nước vừa rồi!!!

Cuối cũng cũng có tên đàn em nhận ra.

Những người khác vừa ngẩng đầu, bọn họ cũng nhìn thấy cái cây lớn và ban công có chút quen kia.

Lúc này Trần bang nguyên mới ý thức được là Tống Bội cố ý, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía phía trước.

Tống Bội đang dùng bàn tay nhỏ bé của mình, vẫy vẫy về phía bọn họ, còn hét lớn:

- Nào! Cố gắng lên! Tin tưởng các người có thể làm được! Các người nhất định có thể chạy thoát.

- Tống!! Bội!!

Trần bang nguyên thực sự muốn ăn thịt Tống Bội.

- Tôi muốn gϊếŧ cô.

Tống Bội mỉm cười:

- Vậy chờ anh thoát khỏi đó rồi tính, hiện tại tôi không có thời gian chơi với anh, tạm biệt!

Thu bàn tay nhỏ trở về, Tống Bội liền nói với Thịnh Nam Châu tiếp tục đi về phía trạm khí hoá lỏng.

Đi được một đoạn xa, đột nhiên Thịnh Nam Châu nhìn về phía Tống Bội, hỏi:

- Tôi thấy cô khá quen thuộc đường ở đây? Thường xuyên tới đây sao?

Tống Bội nhún vai:

- Vì kiếm cơm a, lúc học năm nhất cao trung tôi đã đi làm thêm, có đợt còn làm ba công việc bán thời gian cùng lúc, nếu bảo tôi làm đủ loại công việc cũng không coi là nói quá.

Thịnh Nam Châu nghĩ tới lời Tống Bội nói ngày hôm qua, đột nhiên có chút đau lòng cho cô gái nhỏ trước mắt, cô nhóc chỉ mới 20 tuổi nhưng lại trải qua quá nhiều chuyện.

Không muốn tiếp tục vấn đề thương cảm này nữa, hắn đổi chủ đề:

- Vừa rồi làm sao cô chắc chắn được chúng ta có thể thoát khỏi xoáy nước? Lỡ như chúng ta cũng bị cuốn vào, hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?

Tống Bội quay đầu liếc hắn một cái, trầm mặc chừng ba giây, rồi mới nói:

- Tôi thừa nhận vừa rồi có phần đánh cược, nhưng không thử thì làm sao biết được?

Thịnh Nam Châu: ……

Trong nháy mắt, hắn liền không biết phải nói cái gì.

Chỉ mới tiếp xúc trong một thời gian ngắn, hắn nhận thấy cô gái này quá mức bình tĩnh, thích ứng hoàn cảnh rất nhanh, tâm lý phòng bị cũng rất nghiêm trọng, quan trọng là có thù tất báo, can đảm cẩn thận.

Nhưng là……

Cô thanh cao! Cô gan lớn! Cô dùng mạng của tôi để đặt cược với cô là không đúng rồi a!

Thịnh Nam Châu cảm thấy tốt nhất không nên nhắc lại chủ đề này, cứ nói là khiến hắn khó thở hồi lâu.

Vòng đi vòng lại, cuối cùng cũng đến trạm khí hóa lỏng, nơi này cũng bị ngập trong nước, lần này Tống Bội chủ động nói muốn xuống nước trước.

Đừng hỏi vì sao, hãy hỏi chính không gian đi, vì nó mà cô muốn nuốt riêng!

Cũng may Thịnh Nam Châu rất tự giác, chỉ buộc dây thừng quanh eo cô:

- Nếu có nguy hiểm, chỉ cần kéo dây hai lần, tôi sẽ kéo cô lên ngay.

Tống Bội nhướng mày nhìn về phía hắn, vô cùng tự tin nói:

- Chắc chắn không có nguy hiểm, tôi sẽ cột bình gas vào rồi giật dây hai cái để nhắc nhở anh.

Dứt lời, liền nhảy bùm vào trong nước, để Thịnh Nam Châu canh gác phía trên.

Tống Bội nhanh chóng tìm được vị trí của nhà kho, sau khi mở khóa mới phát hiện trên mặt nước không có gì cả, đi xuống mới phát hiện bình gas hóa lỏng được đặt ngay ngắn bên dưới, chất lỏng có trọng lượng nên nó không nổi trong nước.

Tống Bội nhanh chóng bơi tới, hoả tốc thu vào không gian 100 bình, rồi mới dùng dây thừng cột vào ba bình, sau đó giật hai cái.

Thịnh Nam Châu ở trên mặt nước nhận được tín hiệu, lập tức kéo dây lên.

Bọn họ dùng dây thừng theo một vòng tròn, Tống Bội đợi Thịnh Nam Châu kéo bình gas lên, liền tiếp tục buộc bình gas vào dây, Thịnh Nam Châu lại tiếp tục kéo.

Hai người cứ như vậy, một người ở dưới buộc, một người ở phía trên kéo, rất nhanh đã lấy được hơn 60 bình, Tống Bội thấy đã đủ, liền thu hết số bình gas còn lại vào không gian, rồi kéo theo một bình gas trồi lên mặt nước.

“ùm” một tiếng.

Trong nước làm gì có phù dung, chỉ có một con chó độc thân đang run rẩy vì lạnh.

Thịnh Nam Châu nhanh chóng kéo cô lên thuyền cao su, lấy chăn lông hắn đã chuẩn bị sẵn trong ba lô ra đắp cho cô.

Tống Bội sửng sốt một chút, thấy hắn lại còn mang theo cả chăn lông, thì có chút ngoài ý muốn, nhưng cô cũng không hỏi.

Trở lại lầu 21, Tống Bội lập tức tiến vào không gian tắm nước nóng, hiện tại không gian đã rất rộng rãi, tất cả vật dụng trong phòng ngủ chính, phòng khách, nhà bếp, phòng tắm và vật tư ở tầng một đã bị cô dọn lên lầu hai.

Điều đáng nói là tối qua khi cô vào không gian để tìm vị trí nuôi dê, cô mới phát hiện cạnh cửa sổ phòng khách có thêm một cánh cửa, mở cửa ra, liền thấy một khu vườn nhỏ rộng 100 mét vuông ở bên ngoài.

Trước đây cô không để ý tới chỗ này, cho nên không phát hiện, nhưng cô đoán có lẽ là nhờ tủ sắt trong phòng giám đốc kia! Tống Bội thật sự muốn cảm ơn món quà bá tổng tặng một lần nữa.

Thế là đàn dê đã có chỗ ở, cô lại quây kín một bên khu vườn để là chuồng.

Đương nhiên, nếu có thêm hai con bò thì càng tốt, cho nên Tống Bội nghĩ tới nông trường ngày hôm qua:

- Xe của bọn họ chắc chắn không chứa được hết, có thể sẽ sót lại một ít bò và dê, anh có muốn đi thử vận

may lần nữa không?

Thịnh Nam Châu cảm thấy có thể:

- Mặc dù trời tối có chút mạo hiểm, nhưng cũng coi là một lớp yểm hộ, không bằng đi ngay bây giờ?

- Được.

Hai người nhanh chóng phân chia bình gas hóa lỏng, nay lúc bọn họ chuẩn bị xuất phát, Tôn Tư Phàm đột nhiên mở cửa ra:

- Hai người lại muốn đi ra ngoài à?

Tống Bội nói muốn tới nông trường ở vùng ngoại ô, không nghĩ Tôn Tư Phàm nói muốn đi cùng.

- Không được!

Tống Bội lập tức từ chối, bên ngoài quá nguy hiểm.

Nhưng Tôn Tư Phàm đã ở trong nhà nghẹn quá lâu rồi, thật sự rất khó chịu, lúc này vừa nghe có thể đi ngoại ô, liền muốn đi cùng, kéo cũng không kéo được:

- Tớ bảo đảm sẽ không gây phiền phức cho mọi người, vậy còn không được sao? Cậu mang theo tớ đi mà.

Tống Bội vẫn cảm thấy không được!

Nhưng Thịnh Nam Châu bỗng nhiên nói:

- Có thể.