Chương 41: Người đàn ông này thật sự có quá nhiều thủ đoạn!

Tống Bội kinh ngạc ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu:

- Sao anh còn hùa theo cậu ấy? Anh không biết mấy ngày này bên ngoài nguy hiểm thế nào sao?

Tôn Tư Phàm giành trước nói:

- Không sao, tớ có bảo bối.

Tống Bội: ?

Nhìn thấy Tôn Tư Phàm và Thịnh Nam Châu mắt đi mày lại ở ngay trước mặt mình, Tống Bội nhăn mày, cô chợt nhận ra có lẽ hai người đã bí mật liên lạc với nhau sau lưng cô.

Ý tưởng này vừa nảy ra, trong lòng Tống Bội đã giật mình một cái.

Lời này nói thế nào nhỉ, sao hai người kia lại không thể liên hệ riêng với nhau? Mà người ra liên hệ riêng thì có liên quan gì tới cô?

Tống Bội lập tức mặc kệ:

- Được rồi! Xảy ra chuyện. Nếu có chuyện gì, hai người tự mình gánh chịu!

Nói xong, cô dẫn đầu đi xuống lầu, theo sát là Thịnh Nam Châu và Tôn Tư Phàm.

Ba người lên thuyền cao su vừa rời khỏi tiểu khu, vừa xuất phát, Tống Bội đã phát hiện ra phía sau có một đám người bám theo, thấy những người này không chịu rời đi, cô lập tức muốn tìm một nơi thích hợp để ra tay.

Nhưng cô vừa tìm được một nơi, Thịnh Nam Châu đã ngăn cản cô:

- Là người một nhà.

- Hả?

Tống Bội khó hiểu.

Thịnh Nam Châu trực tiếp nhìn về phía Tôn Tư Phàm:

- Để cô ấy nói.

Tống Bội cũng nhìn về phía Tôn Tư Phàm, trên mặt cô ấy cũng lộ ra vẻ khó chịu:

- Là ba tớ cho người tới, ông ấy bảo tớ về nhà, tớ không muốn, liền sợ tớ ở bên ngoài không an toàn, liền phái bốn người bọn họ tới bảo vệ tớ, bọn họ ở ngay lầu dưới, đã ở hơn mười ngày rồi.

Tống Bội: “……”

Chị em tốt nha! Thế mà cô lại không phát hiện ra?

Tống Bội đột nhiên nhìn về phía Thịnh Nam Châu, sao hắn lại phát hiện ra?

Thấy ánh mắt của cô, Thịnh Nam Châu do dự rồi nói:

- Bốn người này mỗi ngày đều đi qua đi lại ở ngoài hành lang rất nhiều lần, mang thức ăn cho cô ấy, mỗi lần bọn họ tới, tiểu lang đều sủa lên.

Hóa ra là như vậy.

Tống Bội còn tưởng là do Thịnh Nam Châu làm cảnh sát, nhưng bây giờ biết được là vì Tiểu Lang, trong lòng cô mới cảm thấy cân bằng hơn.

Dù sao xét về phương diện này, con người không thể thính hơn loài chó.

Vẫn là lộ trình hai giờ chèo thuyền như cũ, Thịnh Nam Châu dừng thuyền cao su ở chỗ để xe tải lần trước, ba người đi tới chỗ giấu xe trước đó, rồi lái xe tới nông trường.

Bốn vệ sĩ cũng xuống thuyền cao su, theo bản năng muốn đi theo, lại bị Tôn Tư Phàm ngăn cản:

- Các người chờ ở đây.

- Tiểu thư……

Bốn tên vệ sĩ có chút khó xử.

- Còn nói nhảm nữa thì lăn về.

Tôn Tư Phàm trực tiếp lấy ra uy nghiêm của đại tiểu thư, lên xe xong, ba người liền lái xe nghênh ngang rời đi, để lại bốn tên vệ sĩ đứng tại chỗ với vẻ lo lắng.

Cách một ngày đã trở lại nông trường, cũng may tình hình vẫn khá tốt, ngoại trừ việc thiếu đi một ít dê bò, rào chắn đã bị phá hỏng, số bò và dê còn lại được nhốt trong chuồng.

Ba người lái xe dạo qua một vòng quanh nông trường, âm thanh nhanh chóng thu hút chủ nông trường đang dưỡng thương trong nhà..

Nhìn thấy là một chiếc xe tải khác, chủ nông trường giơ chiếc cào năm răng, vẻ mặt căm hận, sau đó lại phát hiện người trên xe là Tống Bội cùng Thịnh Nam Châu, mới buông cào xuống.

- Sao các người lại tới nữa.

Giọng điệu có chút không chào đón.

Tầm mắt Tống Bội dừng ở chân phải bị què của chủ nông trường, trên đùi quấn một tầng vải rách, máu vẫn đang chảy ra, hẳn là bị thương, trên trán và mặt cũng có vết thương.

Không cần phải hỏi, chắc chắn là đám lưu manh ngày hôm qua đánh.

Nhưng Tống Bội lại cảm thấy may mắn thay cho ông chủ nông trường, đám người kia không hung ác đến mức gϊếŧ người, để lại cho hắn một mạng.

- Chúng tôi tới mua hai còn bò.

Tống Bội nói rõ ý đồ tới đây.!

Chủ nông trường nhìn chân mình, rồi thở dài một hơi, nói:

- Muốn mua thì phải tự mình cân, bây giờ tôi không tiện.

- Được.!

Tống Bội không làm khó người khác, thật sự cùng Thịnh Nam Châu đi khiêng bò, chủ nông trường nhìn chăm chú vào cân nặng.

Hai con bò tổng cộng là ba vạn 5264, chủ nông trường tặng số lẻ, Tống Bội thanh toán ba vạn.

Phí sức chín trâu hai hổ mới đưa được bò lên xe tải, nhưng khi chiếc xe tải đang rời đi, Tống Bội bỗng nhiên nhìn thấy chủ nông trường té ngã trên mặt đất qua gương chiếu hậu.

- A, ông chủ nông trường chủ ngã.

Tôn Tư Phàm quay đầu lại cũng tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.

Thịnh Nam Châu liếc nhìn kính chiếu hậu, sau đó quay đầu nhìn về phía Tống Bội thấy cô không nói gì, liền lái xe rời đi.

Xe tải nhanh chóng trở lại nơi thịt dê ngày hôm qua.

Bốn tên vệ sĩ thấy xe tải trở về, lập tức vui vẻ đi tới, nhưng thứ mà bọn họ nhận được là khuôn mặt lạnh lùng của Tôn Tư Phàm:

- Thất thần làm gì? Mang bò xuống để thịt.

Bốn tên vệ sĩ liền trợn tròn mắt!

Để bọn họ gϊếŧ người còn được, còn gϊếŧ bò sao? Này sao có thể?

- Được rồi, đừng làm khó bọn họ, thịt bò cũng cần phải có phương pháp, chúng ta thịt là được, bọn họ có thể giúp một tay.

Tống Bội khuyên Tôn Tư Phàm một câu.

Lúc này Tôn Tư Phàm mới từ bỏ, thật ra bình thường cô ấy không hung dữ như vậy, chỉ là gần đây có khúc mắc với ba Tôn, bốn vệ sĩ này là do ba Tốn phái tới, đương nhiên liền trở thành nơi cho cô ấy trút giận.

Thịt bò vất vả hơn thịt dê nhiều, cần nhiều sức, cũng may là có thêm bốn vệ sĩ, sáu người hợp lực cuối cùng cũng hạ được 2 con bò ngã trên mặt đất, trói chặt bốn chân.

Tống Bội không khỏi hoài nghi, có khi nào Thịnh Nam Châu đã sớm nghĩ tới điểm này, cho nên mới đồng ý để Tôn Tư Phàm đi theo hay không?

Người đàn ông này thật sự có quá nhiều thủ đoạn!

Ý nghĩ này vừa nhảy ra, đột nhiên Tống Bội cau mày, nhanh chóng nói với mấy người:

- Có người tới!

Lời vừa dứt, hơn hai mươi người cầm dao đột nhiên từ trong rừng cây phía xa xuất hiện, bọn họ nhanh chóng vây quanh mấy người:

- Bỏ trâu bò và xe lại, sẽ tha cho các người một mạng.

Tống Bội quét mắt nhìn qua hai mươi mấy người, thấy bọn họ có nam có nữ, còn có cả người già, hơn nữa đều là gương mặt xa lạ, cõ lẽ là ngẫu nhiên gặp được.

Không đến vạn bất đắc dĩ, cô cũng không muốn gϊếŧ người, vì thế liền khuyên một cô:

- Có một nông trại cách đây khoảng hai mươi dặm về phía đông. Ở đó có rất nhiều dê bò, nếu các người muốn thì có thể tới đó.

- Ít nói nhảm! Chúng tôi chỉ muốn hai con này! Các người có để lại hay không?

Thấy đối phương muốn cướp, Tống Bội chỉ có thể rút dao phay bên hông ra, bảo vệ Tôn Tư Phàm ở phía sau:

- Theo sát tớ.

Bốn vệ sĩ nhanh chóng tiến lên, quay lưng về phía Tôn Tư Phàm, bảo vệ cô ở phía sau, đồng thời rút vũ khí ra.

Thịnh Nam Châu vốn đang cầm dao trong tay, đang chuẩn bị gϊếŧ bò, nhưng bây giờ lại đổi thành gϊếŧ người rồi.

Một lời không hợp, trực tiếp so chiêu.

Tống Bội trực tiếp dùng một dao chém vào đầu người đàn ông, để gϊếŧ gà dọa khỉ.

Mặc dù những người khác đều sợ hãi, nhưng vẫn có một người đàn ông nảy sinh ác độc nói:

- Chúng ta nhiều người như vậy? Ba chọi một là đủ! Lên cho tôi!

Đám người vốn đang co rúm lại, nghe thấy mấy lời này, lập tức lấy hết can đảm lao về phía trước:

- Liều mạng!!!

Trận chiến đẫm máu đã chính thức bắt đầu!

Cái kết không có gì hồi hộp.

6 chọi 23, lấy ít thắng nhiều, Tôn Tư Phàm sợ tới mức mềm chân:

- Má ơi! Đây vẫn là nhân gian sao?

Tống Bội kịp thời đỡ lấy cô ấy:

- Yên tâm, chúng ta còn sống.

Đúng vậy, bọn họ còn sống.

Tôn Tư Phàm run rẩy nhìn xung quanh, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa mà nôn ra.