Chương 42: Xem thường ai đó?

Chờ cô ấy nôn xong, cũng đã mất nửa cái mạng.

Tống Bội đỡ Tôn Tư Phàm lên xe tải, nhìn Tôn Tư Phàm ngủ say, liền không yên tâm mà kiểm tra cho cô ấy một chút, sau khi chắc chắn cô ấy chỉ bị hãi và cần nghỉ ngơi, thì Tống Bội mới yên tâm đi tới chỗ Thịnh Nam Châu.

- Đưa cánh tay cho tôi xem.

Lúc mới động thủ, một người đàn ông đánh lén cô từ phía sau, Thịnh Nam Châu đã chắn cho cô, lúc ấy tình hình hỗn loạn, cô không biết vết thương nặng nhẹ ra sao.

Thịnh Nam Châu nghe lời giơ cánh tay lên, Tống Bội vén tay áo của hắn lên nhìn thoáng qua, rất tốt, chỉ bị một vết xanh tím, không có vết thương.

Tống Bội mới yên tâm thả tay áo của hắn xuống, liếc mắt nhìn hai con bò trên mặt đất rồi nói:

- Mọi người ở đây thịt đi, tôi đi chung quanh tìm chút cỏ dại.

Thịnh Nam Châu tưởng cô chỉ đi quanh đây, không nghĩ Tống Bội lại ngồi ghế lại của xe tải, biết cô muốn tới một chỗ xa, Thịnh Nam Châu nhăn mày:

- Muốn để vệ sĩ đi cùng không?

- Xem thường ai vậy?

Đùa cô sao? Cô lái xe đi không đơn giản là đi lấy cỏ dại, nếu có vệ sĩ đi cùng thì quá bất tiện.

Không nói nhảm nữa, Tống Bội trực tiếp nhấc chân đạp ga, đi trở lại nông trường, chủ nông trường chủ thấy cô quay lại, liền cảm thấy có chút mệt mỏi:

- Cô lại tới làm gì nữa?

Tống Bội nhảy xuống xe, đứng trước mặt chủ nông trường, nói:

- Tình hình hiện tại ông cũng thấy rồi, đám dê bò của ông mục sẽ là một mục tiêu lớn, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người khác, so với việc bị cướp sạch, không bằng bán hết lại cho tôi đi.

- Toàn bộ?

Chủ nông trường sửng sốt một lát, sau khi xác nhận Tống Bội không hề nói đùa, ông ta liền chỉ vào chuồng gia súc của mình rồi hỏi:

- Cô có biết đống dê và bò của tôi giá bao nhiêu không?

Lúc trước Tống Bội đã kiểm tra thử, phát hiện nơi này còn 16 con bò, 40 con dê, bình thường phải mất 40 vạn, nhưng tình hình hiện tại lại là không bình thường, cho nên cô trực tiếp chém giá:

- 30 vạn nhất, thuận tiện khâu cho ông một mũi. Thế nào?

Không đợi chủ nông trường từ chối, Tống Bội đã nhìn chằm chằm chân hắn, bổ sung thêm:

- Nước không rút, ông sẽ không có cách nào đi khám bác sĩ, nếu vết thương ở chân không được chữa trị kịp thời, cộng thêm thời tiết ẩm ướt, khắc nghiệt, có lẽ sẽ thành tàn phế.

Tống Bội cho chủ nông trường ba phút suy nghĩ, nhưng ông ta chỉ dùng một phút đã suy xét xong:

- Được rồi!

- Vậy khâu trước đi!

Lấy dụng cụ khâu vết thương và thuốc mê cô đang thả từ trong không gian vào ba lô trước đó ra, Tống Bội đeo bao tay, bắt đầu thao tác.

Đời trước, ở mạt thế, cô từng kết bạn đồng hành cùng với một bác sĩ khoa ngoại trong sáu tháng, nên đã học được không ít thứ từ người này, vì vậy mà kỹ thuật khâu vết thương cũng không tệ.

Nhìn chủ nông trường do tác dụng của thuốc gây mê, Tống Bội lập tức thu dọn đồ đạc, thu hết đám dê bò vào không gian, sau đó lái xe trở về đi.

Trên đường đi, cô còn thuận tiện tìm chỗ cỏ dại tươi tốt để cắt, cô về tới nơi cũng là lúc mấy người Thịnh Nam Châu xử lý xong hai con bò.

Lúc này trời đã tối đen, vì bảo đảm an toàn, bọn họ dùng dây thừng buộc ba chiếc thuyền cao su lại với nhau, sau đó mới thong thả đi về.

Một đường an toàn về tới nơi.

Nhìn đến đội ngũ lớn mạnh của bọn họ, những ánh mắt như hổ rình mồi trong tiểu khu chợt giảm đi rất nhiều.

Sau khi chuyển hết thịt bò lên lầu, Thịnh Nam Châu đề nghị chia thịt bò thành bốn phần, hắn và Tống Bội mỗi người một phần, hai phần còn lại sẽ giao cho Tôn Tư Phàm và bốn vệ sĩ.

Nhưng Tôn Tư Phàm liền từ chối:

- Nhà chú tôi nuôi bò ở Sudan, tôi ăn quen thịt bò kia rồi, ăn không quen mấy cái này, hai người cứ giữ lại ăn đi.

Được rồi, thế giới của thổ hào, bọn họ không hiểu được.

Vì thế, Thịnh Nam Châu liền chia hai phần của Tôn Tư Phàm cho Tống Bội, như vậy Tống Bội chính đã có ba phần, mà hắn chỉ lấy một phần như cũ.

Tống - chiếm tiện nghi - Bồi:

- Như vậy không tốt lắm? Mỗi người một nửa được không?

- Trước đó tôi đã mua không ít thịt bò, ăn chưa hết, tủ lại không còn chỗ chứa:

Thịnh Nam Châu nói.

Tống Bội suy nghĩ một chút, không kiên trì nữa:

- Được rồi, vừa lúc tôi muốn làm chút bò khô, chờ tôi làm thành công, sẽ cho anh một ít.

Thịnh Nam Châu nghĩ đến tay nghề nấu ăn kinh thiên địa quỷ của Tống Bội, bỗng nhiên có chút do dự:

- Cô chắc chắn có thể làm được chứ?

Tuy không thích ăn thịt bò khô, nhưng nếu thịt bò bọn họ vất vả mang về lại làm hỏng thì Thịnh Nam Châu sẽ cảm thấy rất tiếc.

Cho nên, nếu Tống Bội không làm được, thì hắn cũng không ngại làm dùm..

Tống Bội liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người đàn ông này đang coi thường mình, lập tức không vui:

- Tôi đã tìm kiếm công thức làm từ lâu, để giữ được hương vị ban đầu của thịt bò, tôi quyết định sẽ không thêm bất cứ gia vị gì vào, bảo đảm hương vị vốn có.

Thịnh Nam Châu: “……”

Dù cô có nói là không thể xử lý được các gia vị khác thì hắn cũng tin.

Cứ như vậy, thịt bò đã được phân chia xong, Tống Bội mang toàn bộ thịt bò vào nhà, bắt đầu cắt thành từng lát dày, sau đó cắt thành từng dải dày. Cắt thịt bò xong, cô liền căng mười mấy sợi dây thép ở phòng khách, treo tất cả thịt bò lên trên và thực hiện bước sấy khô đầu tiên.

Bởi vì có quá nhiều thịt bò, chỉ riêng bước này mà Tống Bùi đã tốn hơn ba tiếng đồng hồ, chờ phơi xong thì các ngón tay của cô đều run rẩy vì kiệt sức.

Nhưng điều khó chịu nhất vẫn là - đói! Siêu đói!

Vừa nhìn thời gian, đã là rạng sáng, vốn không ăn cơm tối, lại bận việc lâu như vậy, không đói bụng mới lạ?

Ngay lúc Tống Bội đang định lấy thứ gì đó từ trong không gian để lấp đầy bụng thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Lúc này sẽ là ai?

Cô đứng dậy đi về phía cửa, nhìn qua mắt mèo, thấy là Tôn Tư Phàm, liền mở cửa.

- Lẩu, có ăn không?

Tôn Tư Phàm đi thẳng vào vấn đề.

Vừa lúc Tống Bội đang đói bụng,tất nhiên sẽ không từ chối, vì thế liền chuyển chiến trường qua 2101 ăn lẩu, Vị cay cay thơm ngào ngạt kí©h thí©ɧ vị giác của, Tống Bội nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng, lập tức ngồi xuống, bắt đầu ăn.

Tôn Tư Phàm ngồi đối diện cô mỉm cười, bỗng nhiên cảm khái nói:

- Cảnh tượng này có chút giống như lúc ở ký túc xá. Đáng tiếc Vương Xán không có ở đây.

Trước đây khi còn ở ký túc xá của trường, ba người thường lén nấu đồ ăn trong phòng vào lúc nửa đêm. Trong ký túc xá của trường không cho phép mang đồ điện, vì vậy ba người đã mua một cái nồi nhỏ để nấu mì, mỗi lần nấu được rất ít, nhưng ba người lại ăn rất vui vẻ.

Đương nhiên dì quản lý ký túc xá cũng rất vui vẻ khi tịch thu được bảy, tám cái nồi của bọn họ trong một học kỳ.

- Không biết Vương Xán ở bên kia thế nào, tớ gửi rất nhiều tin nhắn cho cậu ấy, nhưng đều không thể cậu ấy trả lời.

Tôn Tư Phàm có chút lo lắng.

Động tác ăn của Tống Bội chợt ngưng lại, nhưng cô không nói mình cũng gửi tin nhắn cho Vương Xán, mà không thấy cô ấy trả lời.

Nghĩ đến cái bọc mà cô đưa cho Vương Xán trước khi cô ấy rời đi, bên trong có ba cục sạc đầy điện, theo lý thuyết thì nó có thể dùng được một thời gian, nhưng vì sao lại không có tin tức gì của Vương Xán, ngoại trừ tin nhắn nói cô ấy đã về tới nhà vào buổi sáng?

Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì?

Tống Bội không dám suy nghĩ sâu xa, nhưng vẫn có chút lạc quan:

- Trước kia Vương Xán từng luyện Tae Kwon Do với tớ, thân thủ không tệ, còn có Cố Vũ An bảo vệ, hẳn là không có việc gì.