Chương 43: Tách ra hành động.

Tôn Tư Phàm cũng nghĩ như vậy:

- Trong nhà cậu ấy còn có anh trai chị dâu, người nhiều như vậy, sẽ không có ai dám tới cửa hành hung, cho nên chắc chắn bọn họ sẽ không sao.

Nói xong lời này, trong lòng hai người đều hiểu, là tự an ủi mình mà thôi.

Kế tiếp, cả hai lại tập trung ăn lẩu, im lặng trong chốc lát.

Ăn không xong, Tống Bội mới nhớ ra mình chưa từng hỏi Tôn Tư Phàm về tình hình trong nhà.

- Ba mẹ cậu vẫn ở biệt thự lưng chừng núi sao? Tình hình bên kia thế nào rồi?

- Bọn họ đã tới chỗ chính phủ sắp xếp từ lâu, bên kia rất an toàn, có người gác, có người chăm sóc, chỗ ở cũng là những người có quyền thế.

Tống Bội giương mắt:

- Đã như vậy, cậu nên trở về càng sớm càng tốt.

Tôn Tư Phàm lập tức giơ tay:

- Đừng khuyên tớ! Tớ sẽ không trở về!

Tống Bội bất đắc dĩ:

- Chúng ta phải nói chuyện này, có lẽ…

Mặc dù lời này có chút trái lương tâm, nhưng Tống Bội vẫn phải khuyên một câu:

- Có lẽ ba mẹ cậu có lý do khó nói mà cậu không biết.

- A.

Tôn Tư Phàm cười châm chọc:

- Cho dù là lý do gì đi nữa, cũng là ông ấy nɠɵạı ŧìиɧ! Tóm lại tớ sẽ không tha thứ cho ông ấy!

Được rồi! Đàm phán thất bại!

Tống Bội biết tính tình Tôn Tư Phàm, dù sao hiện tại cô đã biết dưới lầu có bốn vệ sĩ bảo vệ Tôn Tư Phàm an toàn, cô cũng có thể yên tâm.

Ăn uống no đủ, Tống Bội về nhà, rõ ràng là rất mệt, nhưng cô lại không hề buồn ngủ.

Cô ngồi xổm bên cạnh thỏ con và gà rutin, lần lượt cho chúng ăn một ít thức ăn, đột nhiên cô phát hiện chỉ trong nửa tháng mà đám nhỏ này đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Lớn lên mới tốt! Chúng lớn thì cô mới có thịt có trứng ăn!

Nhưng thức ăn cho đám nhóc này lại là vấn đề, không thể cho chúng ăn cải trắng cà rốt cùng gạo kê được? Tống Bội cảm thấy bản thân không nuôi nổi, còn có đám bò và dê trong không gian, thức ăn đã là vấn đề lửa sém lông mày.

Còn có thuốc, nếu đã quyết định nuôi mấy thứ này thì cũng phải chuẩn bị thuốc thu ý.

Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là máy phát điện, mặc dù cô đã mua một chiếc trên mạng và một chiếc khác ở trung tâm thương mại với giá không đồng, nhưng đối với Tống Bội như vậy là chưa đủ.

Điện là vấn đề được ưu tiên hàng đầu, phải có thêm chút nữa mới yên tâm.

Sau khi viết ra những điều quan trọng và xác định phương hướng trọng điểm trong vài ngày tới, Tống Bội lại đi nhìn đám rau cải thìa trồng bên cạnh cửa sổ.

Bởi vì không được thấy ánh nắng mặt trời nên tỷ lệ nảy mầm của rau xanh không cao, miễn cưỡng đạt một nửa, nhưng đối với cô như vậy là đủ.

Nhận ra ngày mai mình còn có việc quan trọng phải làm, Tống Bội lập tức đi tắm rửa rồi nằm xuống ngủ.

Buổi sáng, lại là một ngày tràn đầy sức sống, cô nấu cháo và trứng gà rồi tới chỗ Tôn Tư Phàm ăn bữa sáng, Tôn Tư Phàm nghe nói cô lại muốn ra ngoài, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, trong lòng vẫn có chút sợ hãi, nhịn không được mà khuyên nhủ:

- Cậu muốn cái gì, tới nhờ người mang tới cho cậu là được, sao phải ra ngoài mạo hiểm.

- Tớ không thể dựa vào cậu mãi như thế được đúng không?

Tống Bội hơi hơi mỉm cười.

Tôn Tư Phàm biết cô là người tính hình quật cường, nhưng cô ấy thật sự lo lắng:

- Nếu không, tớ lại bảo ba tớ cử thêm vài vệ sĩ tới đây, mỗi ngày đi theo bảo vệ cậu.

- Đừng!!

Tống Bội nhất thời sợ hãi, nếu thật sự có vệ sĩ đi theo? 6 món hàng kia của cô phải làm thế nào a! Không phải công việc tích trữ sẽ bị chậm trễ sao.

Không muốn tiếp tục đề tài này, Tống Bội nhanh chóng cơm nước xong.

Lúc ra khỏi 2101 vừa lúc nhìn thấy cửa phòng 2103 mở ra, nhìn chiếc ba lô trên người Thịnh Nam Châu, Tống Bội lập tức nói:

- Hôm nay tôi định nghỉ một ngày.

Thịnh Nam Châu nghi ngờ nhìn cô một cái, dừng một chút rồi gật đầu nói:

- Được rồi, tôi ra ngoài trước, cô có cần tôi mang giúp thứ gì không?

- Không cần!

Tống Bội lập tức nói.

Từ chối quá nhanh, phản ứng quá lớn, rõ ràng có chút khả nghi, ngay cả bản thân Tống Bội cũng cảm giác được, cô không dám nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hàng xóm đẹp trai nữa, liền nhanh chóng mở cửa vào nhà.

Rất nhanh, Tống Bội nhìn qua mắt mèo thấy Thịnh Nam Châu đi ra ngoài, cô lập tức đi tới cửa sổ, nhìn Thịnh Nam Châu ngồi trên thuyền cao su rời khỏi tiểu khu, sau đó cũng cầm ba lô ra cửa.

Lên thuyền cao su và chèo theo hướng ngược lại.

Có chủ nhà phát hiện đột nhiên hôm nay hai ôn thần ở lầu 21 tách ra, liền có chút kỳ quái.

Thực ra cũng không có kỳ quái, trước đó đi lấy xăng và bình gas hóa lỏng, nếu đi một mình thì không tiện, hai người hợp tác sẽ bớt việc, nhưng vì Tống Bội có không gian, nếu đi cùng với người khác, nhiều lúc sẽ rất bất tiện.

Cho nên tốt nhất là lúc cần hợp tác thì hợp tác, lúc cần tách ra thì nên tách ra.

Hơn nữa, ngày hôm qua có bốn vệ sĩ của Tôn Tư Phàm 4 hỗ trợ thịt bò, Tống Bội nhận ra Thịnh Nam Châu đã sớm đoán trước được, cũng coi như là một lời cảnh tỉnh cho cô.

Hàng xóm đẹp trai không phải là người đơn giản, đây là điều mà Tống Bội có thể nhìn ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Dù trước mắt, có vẻ như hàng xóm đẹp trai chưa làm ra hành động gì bất lợi với cô, nhưng cuộc sống càng ngày càng khó khăn, lòng người mới là điều khó lường nhất, rất nhiều người sẽ thay đổi.

Bao gồm cả bản thân Tống Bội, cô cũng sẽ thay đổi.

Chẳng qua là đã từng trải qua một lần, bây giờ trải nghiệm lại lần nữa, có thể điều chỉnh bản thân tốt hơn.

Hôm nay Tống Bội khu thương mại nằm ở phía nam thành phố của trung tâm thành phố, Ở đó chủ yếu là những tòa nhà văn phòng và khách sạn cao chót vót, cho nên số người tìm vật tư người cũng ít đi.

Nhưng Tống Bội nhất định phải tới nơi này, bởi vì chỉ có nơi như thế này mới có máy phát điện.

Cô đi vào một khách sạn năm sao đầu tiên, rất nhanh đã tìm thấy một chiếc máy phát điện trong phòng máy trên lầu hai, nhưng đã bị ngập nước, có lẽ không thể sử dụng được nữa.

Cũng may, ở khách sạn thứ hai, cô đã tìm thấy máy phát điện ở trên lầu bốn, vẫn có thể sử dụng được.

Tiếp đó, Tống Bội lại đi tới một số tòa nhà văn phòng và khách sạn, đáng tiếc đều đã bị người khác nhanh chân đến trước.

Nhận ra cũng có người đến lấy máy phát điện giống mình, Tống Bội cắn răng chạy tới tòa nhà cao nhất mà cô biết, là tòa nhà văn phòng 88 tầng, Tống Bội đã từng làm thêm ở nhà ăn lầu 40, biết trong tòa nhà này có không ít máy phát điện.

Hiện tại vấn đề duy nhất cả nước đã bị ngập lụt, rơi vào trạng thái cúp điện, cho dù có máy phát điện, nhưng thang máy cũng không thể dùng.

Nói cách khác, nếu cô muốn lấy máy phát điện, thì phải leo cầu thang để đi tìm.

Tới cũng tới rồi, không thể quay lại được nữa, chỉ có thể cắn răng mà leo lên.

30 lầu đầu tiên, Tống Bội vừa đẩy cửa cầu thang ra nhìn thử, đã thấy cảnh tượng rách nát bị lục soát, cô biết máy phát điện chắc chắn không thể thoát khỏi, nên liền bỏ qua, tiếp tục leo lên trên.

Cuối cùng, khi cô leo tới lầu 50, rõ ràng là không có ai ghé thăm, dù sao có rất ít người kiên trì như Tống Bội.

Đương nhiên, coi như không uổng công cô bò hẳn 50 lầu!

Cô tháo những tấm biển nhỏ trên cửa của mỗi công ty và ném vào không gian để thử nghiệm, dọc đường đi, cộng với những tấm biển của các khách sạn trước đó, diện tích ban công của không gian đã tăng lên 200 mét vuông.

Không chỉ như thế, lầu hai còn có thêm một cầu thang dẫn lên lầu ba, nhưng hiện tại không thể lên được lầu 3.