Chương 44: Tôi sẽ không hạ thủ lưu tình.

Thấy không đủ số lượng thẻ, Tống Bội lập tức không ngừng cố gắng leo lên lầu 51, đẩy cửa cầu thang ra, cô phát hiện ra tầng này là một công ty người nổi tiếng trên Internet.

Có rất nhiều đồ ăn nhẹ và đồ uống trong máy bán hàng tự động ở hành lang. Máy không còn sử dụng được do mất điện.

Nhưng đây không phải là vấn đề đối với Tống Bồ, cô trực tiếp đặt cả máy vào không gian., máy bán hàng tự động có tác dụng làm lạnh, khi thời tiết nóng lên liền có đồ uống mát lạnh, quả thực quá sảng khoái!

Đi sâu hơn vào bên trong, các cánh cửa lần lượt được mở ra. Hầu hết đều là phòng phát sóng trực tiếp. Các kệ bên trong chứa đầy các sản phẩm của người nổi tiếng trên Internet, Tống Bội thích thứ gì liền ném vào không gian.

Không gian lớn, cho phép cô tùy hứng!

Một số phòng phát sóng trực tiếp bán sản phẩm đông lạnh, đáng tiếc do mất điện đã lâu, đồ trong tủ lạnh đã hư hết, vừa mở ra, mùi hôi thối thiếu chút nữa khiến Tống Bội ngã nhào.

Phòng bên cạnh có hai dãy kệ lớn, trên đó bày rất nhiều quần áo, cả quần áo nam nữ, đủ màu sắc, còn có rất nhiều mũ, băng đô, tất lưới cá cũ chất đống trên sàn nhà...

Chậc!

Những thứ này, trông trước ống kính thì nhỏ nhắn quyến rũ nhưng ở hậu trường lại rất "không câu nệ tiểu tiết ’ thế này.

Tống Bội ngửi thấy trong không khí mùi mồ hôi ghê tởm, vừa bước ra ngoài, chợt thấy một bóng người lóe quá trước mắt.

Có người!

Tống Bội lập tức nhấc chân đuổi theo, rất nhanh đã chặn một cô gái ở chân tường.

- Đừng gϊếŧ tôi! Cầu xin cô!!!

Nữ sinh ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, sợ hãi hét lên không dám ngẩng đầu lên.

Tống Bội thấy đối phương là một cô gái trạc tuổi mình, hơi cau mày, bởi vì cô không biết vừa rồi cô gái này trốn ở đâu, có nhìn thấy cô nhét đồ vào không gian hay không, căn cứ vào nguyên tắc thà nhầm còn hơn bỏ sót, không thể bỏ qua cho người này.

Đáy mắt Tống Bội xuất hiện một tia sát khí!

Nhưng cô vẫn quyết định thăm dò, vì thế mở miệng nói:

- Cô là ai? Vì sao lại xuất hiện ở đây?

Cô gái nghe thấy giọng nói của một nữ sinh, do dự buông cánh tay xuống, thật cẩn thận ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy trước mặt mình là một nữ sinh, mới lấy hết can đảm nói:

- Tôi làm trợ lý ở chỗ này, ngày 4 tháng 10 lịch gác đêm của tôi, nhưng đột nhiên đêm hôm đó cả thành phố bị ngập trong nước, tôi bị mắc kẹt ở đây cho đến tận bây giờ.

Cô gái đột nhiên kinh hãi nói:

- Mấy ngày trước, đột nhiên có mấy người đột nhập vào tòa nhà này, vốn dĩ tôi muốn cầu cứu bọn họ, nhưng bọn họ lại gϊếŧ chết nhân viên bảo vệ tầng dưới.! Lúc ấy thật nhiều huyết…… thật đáng sợ.

- Tôi quá sợ hãi, lập tức chạy về, không dám ra ngoài nữa, nhưng sau đó có vài nhóm người kéo đến, lục lọi khắp nơi, cướp đi toàn bộ mọi thứ có thể ăn được hoặc có thể sử dụng.

- Nếu không phải là tầng này quá cao, bọn họ lười leo lên thì chỗ tôi đã bị cướp rồi.

Nghe xong ngọn nguồn, Tống Bội cũng không thả lỏng cảnh giác, vẫn nhìn cô ta với vẻ mặt dò xét:

- Cô sống sót đến giờ là nhờ thức ăn trong các phòng phát sóng trực tiếp?

- Đúng! Nhờ có đồ ăn đó, nếu không tôi đã chết đói rồi.

Cô gái vừa rơi nước mắt vừa kể:

- Nhưng mấy ngày trước, tòa nhà đột ngột bị mất điện, tuy có máy phát điện năng lượng mặt trời, tôi dùng cũng rất tiết kiệm, nhưng vì bên ngoài không có nắng nên lượng điện càng ngày càng ít đi, có lẽ không thể……

- Cô nói cái gì?

Ánh mắt Tống Bội đột nhiên sáng ngời.

Cô gái ngơ ngác ngẩng đầu lên:

- Tôi nói mấy ngày trước tòa nhà đột nhiên mất điện……

- Không phải, câu sau, cô nói nơi này có máy phát điện năng lượng mặt trời ?

Tống Bội hỏi.

Cô gái nghe vậy liền gật đầu, đây là điều cô ta đang nói:

- Đúng vậy, ở tầng cao nhất, có mấy chiếc lận.

- Dẫn tôi tới đó.

Tống Bội lập tức nói.

Cô gái nhăn mày:

- Gần 40 tầng cơ, giờ tôi rất đói, không còn sức để leo lên nữa.

Vừa dứt lời, giống như cảm giác được sự vội vàng của Tống Bội, cô gái lập tức hít một hơi thật sâu, rồi nói:

- Được rồi, thấy cô muốn đi như vậy, tôi sẽ lên với cô.

Thấy cô gái chật vật đứng dậy, đôi mắt Tống Bội chợt lóe lên.

Hai người đi tới cầu thang bắt đầu leo

lên, nhìn thấy trên cửa có một tấm biển nhỏ, Tống Bội liền lấy xuống, nhưng không thả vào không gian mà bỏ vào ba lo.

Cô gái thấy động tác của cô, liền nghi hoặc hỏi:

- Cô lấy cái này làm cái gì?

Tống Bội:

- …… Thấy đẹp, lấy về ngắm.

Cô gái kia ngẩn người, mọi người ra ngoài đều là tìm đồ ăn, đồ dùng, Tống Bội thì ngược lại, lấy mấy thẻ bài thứ vô dụng này, trong nháy mắt, trên mặt cô ta liền hiện rõ ràng hai chữ lớn: Có bệnh.

Mặc dù cô ta không nói, nhưng Tống Bội có thể nhìn ra, vì thế cô cũng thầm mắng trong lòng bốn chữ: Cô mới có bệnh!

Tình hình nên ngoài như thế nào, đột nhiên lại xuất hiện một cô gái ở đây, điều này quá đáng ngờ đúng không? Thế nhưng cô ta còn ngu ngốc tự dẫn đường, cô gái này đúng là bệnh không nhẹ!

Tới khi chân bọn họ sắp gãy vì kiệt sức, cuối cùng cả hai cũng bò lên tới đỉnh tòa nhà, nhìn xung quanh, Tống Bội thấy có tổng cộng mười ba máy phát điện năng lượng mặt trời được đặt bừa bãi trước mặt, có ba cái không chịu được mưa lớn như lễ rửa tội trước đó mà quang vinh nằm trên mặt đất.

Nhưng dù vậy, vẫn còn 10 cái có thể sử dụng được! ! !

Phát tài! Phát tài!

Tống Bội lập tức bước tới, tháo rời từng tấm pin mặt trời và đặt chúng bên cạnh.

Cô gái nhìn động tác của Tống Bội, hỏi:

- Cô định mang đi tất cả những thứ này đi à?

Tống Bội:

- Đúng!

Cô gái đi tới phía sau cô:

- Tôi tới giúp cô!

Tống Bội đột nhiên lắc mình né tránh, vừa quay đầu liền thấy trên tay cô gái mang vẻ rụt rè kia đang cầm một con dao gọt trái cây, đâm thẳng tới chỗ cô vừa đứng.

Lúc này trên mặt cô ta không còn rụt rè mà chỉ còn lại ác ý tràn đầy, thấy Tống Bội có thể tránh thoát, trong đáy mắt xẹt qua một tia không cam lòng:

- Hôm nay cô trốn không thoát đâu!

Dứt lời, bốn người đàn ông cao thấp mập ốm đột nhiên bước ra từ phía sau cô gái.

Tống Bội đã lớn nhìn ra cô gái này không thích hợp, rõ ràng ở dưới lầu có đồ ăn như vậy, nhưng cô gái lại nói là đói quá không đi được.

Dọc đường đi thỉnh thoảng cô còn nhìn nhìn thấy vết máu ở cầu thang, mặc dù đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng vẫn còn để lại dấu vết, còn có vết máu trên nóc tòa nhà chỗ bọn họ đang đứng.

Cô đoán, có một số người cũng đã bị lừa đi lên giống cô, một số người đi được nửa chừng thì nhận ra có điều gì đó không ổn và chống cự, còn một số người chỉ phát hiện ra mình đã bị lừa khi lên đến trên đỉnh tòa nhà, cho dù là như thế nào, kết quả đều giống nhau, toàn bộ những người đó đều bị gϊếŧ.

Nhưng hôm nay, rõ ràng kết quả sẽ phải thay đổi.

Tống Bội trực tiếp rút dao phay từ bên hông ra:

- Đừng lãng phí thời gian, các người cùng lên đi!

Thấy Tống Bội còn vọng tưởng muốn phản kháng, cô gái kia cười mắng một tiếng:

- Tôi khuyên cô nên buông tay chịu trói đi! Bọn họ sẽ không thủ hạ lưu tình!

Tống Bội lạnh lùng nhìn cô ta:

- Nói rất tốt, đây cũng là điều tôi muốn nói, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình.

Bốn người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên cười ha ha lên, thấy Tống Bội cuồng vọng như thế, bốn người cười chảy cả nước mắt:

- Các người có nghe thấy không? Cô ta nói: Tôi sẽ không hạ thủ lưu tình, ha ha ha, quả thực cười chết tao!

- Tao cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.

Một người đàn ông nhân bấm ngón tay hoa lan của mình, chỉ vào Tống Bội, giống như nhìn một kẻ yếu đuối.

Còn có một người đàn ông nhìn chằm chằm gương mặt Tống Bội, vẻ mặt dâʍ đãиɠ nói:

- Bộ dáng khá tốt, để tôi tới trước, các người đừng hòng đoạt.

Thấy lời nói của đám người này càng ngày càng tục tĩu, Tống Bội nhếch khóe môi giơ tay, chốt hạ một câu:

- Một khi đã như vậy, các người còn chờ cái gì? Còn không mau lại đây!