Chương 45: Đồ của bá tổng, chắc chắn không phải tầm thường.

Người đàn ông thấy Tống Bội thức thời, cô còn chủ động nói ra lời mời, liền cười càng đáng khinh, liền găm con dao trên tay vào thắt lưng, xoa xoa tay đi về phía trước.

- Anh trai tới đây! Em yên tâm, anh trai nhất định sẽ yêu thương em!

Một người đàn ông nhìn con dao phay trong tay Tống Bội, lên tiếng nhắc nhở:

- Cẩn thận chút.

- Được rồi, chỉ là một con nhóc mà thôi, có cái gì mà phải cẩn thận?

Người đàn ông không chút để bụng, vội vàng tiến lên, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tống Bội.

Tống Bội khẽ nhướng mi, thấy tay người đàn ông sắp chạm vào mặt mình, liền vung dao phay chém qua, không nghĩ tới người đàn ông này đã sớm đoán trước được, hắn ta liền nắm lấy cổ tay cô.

- Mày thật sự cho rằng tao không biết chút kỹ xảo nhỏ của mày sao? Muốn chém tao? Mày còn…… Á Á.

Phần thân dưới đột nhiên đau nhức, Tống Bội nhanh chóng thu đầu gối đang gập lên lại, nhân lúc người đàn ông cúi người che đũng quần liền giơ dao phay lên rồi chém xuống, chặt đứt một cánh tay của người đàn ông.

A!!!

Tiếng kêu thảm thiết đầy thê lương vang vọng toàn bộ mái nhà.

Tất cả mọi người bị một màn này dọa cho choáng váng!!!

Không ai ngờ Tống Bội lại hung ác như vậy!

Đợi kịp phản ứng, sắc mặt cô gái kia chợt tối sầm, lập tức quay đầu nhìn ba người đàn ông phía sau, hét lên:

- Còn thất thần làm gì? Nhanh lên gϊếŧ cô ta!

Ba người đàn ông vốn còn mang theo chút tâm tư vui đùa, nghe thấy tiếng hét liền nắm lấy vũ khí lao về phía trước.

Tống Bội thấy một chặt một, đến hai chặt hai, tới ba chặt ba, không bỏ sót người nào!

Trước kia, mỗi lần động thủ, cô đều làm rất gọn gàng dứt khoát, một kích mất mạng chứ tuyệt đối không kéo dài, nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những hành động xấu xa của đám người này, cô lại cố tình chém đứt tay chân của những người đàn ông kia, khiến đau đớn tra tấn bọn, sau đó mới cho bọn hắn một đòn trí mạng.

Cô gái phía sau thấy vậy liền xoay người muốn chạy!

Tống Bội liếc mắt nhìn thấy, lập tức lấy một con dao găm từ trong balo ra, phóng dao tới, cắm thẳng vào gáy cô gái kia, cô gái kia còn chưa kịp hét lên thì đã ngã xuống đất.

Mùi máu tràn ngập toàn bộ nóc nhà, mùi hương gay mũi, khung cảnh đẫm máu đầy kinh hoàng.

Tống Bội hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại, nhanh chóng bình ổn lửa tức giận trong lòng, lúc này mới nhanh chóng thu toàn bộ 10 cái máy phát điện năng lượng mặt trời vào không gian rồi đi xuống tầng dưới.

Sau khi rời khỏi tầng trên cùng, cô ngồi ở cầu thang một lúc để bình tĩnh, không biết có phải cảnh tượng vừa rồi kí©h thí©ɧ cô hay không, khiến cô nhớ lại cảnh tượng trước khi chết ở đời trước.

Cũng là một cảnh tượng bi thảm như thế này, một mình cô phải đối mặt với sự tấn công của hơn chục người, cuối cùng bị ép phải nhảy vực……

Tuy đã trọng sinh được hơn một tháng, nhưng cơn ác mộng vẫn thỉnh thoảng lại xuất hiện.

Nỗi sợ hãi chôn sâu trong lòng chưa từng biến mất.

Tống Bội biết chuyện này cần thời gian, cô cũng không ép buộc bản thân, sau khi bình tĩnh lại, cô lấy ra những tấm thẻ nhỏ vừa thu thập được ra rồi ném vào trong không gian.

Mặc dù phần lớn đã bị nhổ ra nhưng không gian vẫn tăng lên, diện tích ban công đã tăng đến hơn 300 mét vuông, ngay cả lầu 3 cũng đã xuất hiện.

Tống Bội leo lên lầu 3, phát hiện ra là một sân thượng, rộng khoảng 50 mét vuông.

Thời gian không còn nhiều nữa, cô lập tức đứng dậy, bắt đầu tìm kiếm vật tư từ trên xuống dưới, đẩy cửa lầu 88 ra, nơi này rõ ràng khác với những tầng bên dưới, ngay cả hành lang cũng được trải một tầng thảm lông dày, có thể thấy được người làm việc ở đây không phú thì quý.

Chờ Tống Bội đi vào rồi mới phát hiện mình quá ngây thơ, hình như nơi này không phải là công ty mà là nhà của người nào đó, bên trong không chỉ có phòng tập thể thao, phòng chơi bi-a, quầy bar, phòng xem phim, phòng học và phòng ngủ, còn có một cái bể bơi trong nhà siêu lớn.

Tuy nơi này không phải là biệt thự, nhưng Tống Bội lại theo bản năng nghĩ tới mấy tổng tài bá đạo trong phim truyền hình, có bất động sản vô số.

Có vẻ cũng giống như nơi này?

Quả nhiên chỉ cần là đồ của bá tổng, chắc chắn không phải tầm thường.

Nghĩ tới kinh nghiệm trải qua hai lần trước đó, Tống Bội bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm.

Thiết bị tập thể dục? Thoạt nhìn thì đều những hãng lớn, Thu hết! Để tập thể dục rèn luyện cơ thể.

Bàn bi-a? Mấy cây gậy đều được dát vàng, thu hết! Để gϊếŧ thời gian.

Các loại rượu? Cái này càng không cần phải nói, thu thu thu! Để lại xào rau hầm thịt.

Phòng xem phim? Cái này cũng không thể bỏ qua! Thu thu thu! Vẫn là để gϊếŧ thời gian.

Thư phòng, nhà ăn……

Nhiều cuốn sách là ấn bản sưu tầm không thể nhìn thấy ở bên ngoài, chưa kể những món đồ trong phòng ăn, mỗi bộ đồ ăn đều có giá khởi điểm là sáu con số.

Tống Bội lại một lần nữa cảm thảm ở trong lòng, thế giới người giàu, cô không hiểu được.

Cuối cùng là phòng ngủ của bá tổng, toàn bộ phòng ngủ có diện tích ít nhất là 150 mét vuông, bằng toàn bộ diện tích không gian của cô rồi. Mở cánh cửa bên trái ra, có một phòng thay đồ cỡ lớn. quần áo trong đều mới, nhãn mác còn chưa được gỡ bỏ.

Mặc dù đều là quần áo nam nhưng Tống Bội nghĩ có thể sau này sẽ dùng tới, vẫn thu toàn bộ.

Còn đồ cũ, ghét bỏ! Không cần!

Trong tủ ở giữa phòng còn có rất nhiều cà vạt, đồng hồ, khuy măng sét, Tống Bội ngại lấy từng cái sẽ phiền toái, liền thu cả tủ vào không gian.

Từ phòng thay đồ trở về phòng ngủ, Tống Bội thu tấm thảm trước, định mang về trải trong nhà khoảng hai tháng, hai tháng tháng nữa cực hàn sẽ đến, hiệu quả giữ ấm chắc chắn không tồi.

Cuối cùng, cô đi tới chỗ đầu giường của bá tổng, mở ngăn kéo ra, liền thấy bên trong là một khẩu súng lục vàng nhỏ gọn, đầy tinh xảo.

Hai mắt Tống Bội sáng lên, cầm lên xem thử, sau khi xác định là hàng thật, lập tức vui vẻ không thôi.

Cuối cùng cô cũng có súng!

Mở ngăn kéo thứ hai ra, là 1000 viên đạn, ai nói bá tổng không biết ân cần? Này là quá ân cần rồi.

Cô quay qua chiến đấu ở chiến trường khác là chiếu tủ đầu đầu giường phía còn lại, vừa mở ngăn kéo ra, lộ ra những màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím quen thuộc… giống hệt mấy cái mà cô đưa cho Thịnh Nam Châu.

Thấy bá tổng cũng dùng bαo ©αo sυ của nhãn hiệu này, lần này không phải là dát vàng nữa, Tống Bội chậc chậc hai tiếng, cuối cùng cũng cảm thấy bản thân ngang cấp với thổ hào.

A phì phì! Ngang cấp cái gì, cô không cần thứ này!

Phải nói là là bá tổng ngang hàng với người bình thường thì mới đúng.

Nhanh chóng thu hết cả ngăn kéo đầy bαo ©αo sυ, Tống Bội lại mở ngăn kéo thứ hai, cô nhìn vào bên trong, lần này đều là các loại đồ chơi tìиɧ ɖu͙©, chẳng hạn như time-lapse và lock-up...

Mặt Tống Bội đỏ bừng, lập tức ném nó vào không gian, rồi đứng dậy rời đi.

Lục lọi tìm kiếm thêm một lát, sau khi xác định bá tổng không để tủ sắt trong phòng này, cô tiếc nuối đi xuống lầu.

Mười mấy tầng tiếp theo đều là công ty, không có gì thứ tốt, Tống Bội chỉ tùy tiện cầm mấy cái máy tính mới, máy lọc nước, máy pha cà phê, rồi tiếp tục đi xuống lầu dưới.

Vừa bước vào cầu thang, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng hét từ phía dưới truyền đến, âm thanh đó cách cô không xa nhưng cũng không gần, ước tính khoảng 20 lầu.

Nhận ra có người đang tới, Tống Bội từ trên cầu thang nhìn xuống, nhưng vì xa quá nên không nhìn thấy gì.

Không biết đối phương có bao nhiêu người, Tống Bội không dám hành động thiếu suy nghĩ, lập tức nhanh chóng tiến vào tầng tiếp theo.

Sau khi cẩn thận tìm kiếm tầng mười tiếp theo, âm thanh bên dưới càng ngày càng gần.

Đoán được đối phương đang đi lên lầu, Tống Bội sợ mình đi ra ngoài sẽ bị phát hiện nên chỉ có thể đi tìm một chỗ trốn trước, đợi đối phương tự tìm tới cửa.