Chương 47: Nói chuyện với người thông minh cũng bớt lo.

Hai ngày trước,Tống Bội đã thử rải giấy vệ sinh và cỏ dại xuống, cũng có chút hiệu quả, nhưng không rõ ràng.

Chủ yếu là quá lãng phí!

Không cần phải nói, ở ngày mạt thế, giấy vệ sinh là thứ không thể tái tạo, tuy cô dự trữ rất nhiều trong không gian, nhưng không có gì đảm bảo sau này cô sẽ không ăn phải đồ hỏng, bị tiêu chảy cần đến nhiều, cho nên phải dự phòng nhiều một chút.

Mặc dù sau này vẫn có thể đi lấy cỏ dại được, nhưng hiện tại trong không gian của cô có tới 16 con bò cùng 68 con dê, hai loài này giống như những cỗ máy ăn cỏ, siêu lãng phí!

Tất nhiên, điều khủng khϊếp nhất là phân và nướ© ŧıểυ trong những thùng nhựa kia không thể xử lý ra ngoài, trong lúc thỏ và gà di chuyển xung quanh, lông ở chân và phần bụng của chúng chắc chắn sẽ dính vào…… thật thảm.

Cô dùng xẻng nhỏ xúc chất thải ném vào túi rác, Tống Bội mở cửa, đổ chất thải vào chiếc thùng lớn màu trắng đang đặt trước cửa dùng để lên men, để dành làm phân bón cho rau xanh.

Vừa đóng nắp chuẩn bị vào nhà thì tình cờ nhìn thấy hàng xóm đẹp trai đang từ bên ngoài về.

- Về rồi!

Tống Bội cười chào hỏi, sau đó liền thấy trong tay hàng xóm đẹp trai một bó dây thép gai, trong đầu lóe lên một tia sáng, đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng.

- Cái đó, anh có thể cho tôi một ít dây thép gai được không?

Vẻ mặt của Thịnh Nam Châu có chút khó hiểu.

Tống Bội nói muốn dùng lưới thép để thêm một lớp vách ngăn cách đáy hộp nhựa khoảng 5 phân để chất thải của thỏ và gà con rơi xuống dưới..

cô thấy những chiếc chuồng thỏ bán trên mạng đều được thiết kế như thế!

Sợ Thịnh Nam Châu không biết, Tống Bội còn trở về phòng lấy điện thoại, cho hắn xem ảnh:

- Chính là như vậy, phía dưới có một cái khay, trên khay còn được bọc một cái túi đựng rác. làm sạch phân sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Không thể không nói, nói chuyện với người thông minh sẽ bớt lo hơn nhiều.

Thịnh Nam Châu chỉ nhìn thoáng qua ảnh, sau đó liền về nhà lấy thước dây, bút, đinh sắt, nến, dao, kéo, băng dính và một cái bao.

Vào phòng 2102 liền bắt đầu đo, cắt, định vị, khoan, làm sạch, cố định và tạo rãnh...

Vì không có khay nhựa như trong hình nên Thịnh Nam Châu liền tìm hai hộp bìa cứng, khoét các lỗ nhỏ ở bốn góc, dựng bốn cạnh lên và cố định bằng băng dính, sau đó nhét túi rác vào khe ở một bên của hộp nhựa, vậy là làm xong khay.

Toàn bộ quá trình kéo dài đúng nửa giờ, nhìn những con thỏ và gà con được chuyển từ hộp bìa cứng trở lại hộp nhựa, Tống Bội nhịn không được mà cảm thán nói:

- Khả năng làm việc của anh quả thực quá mạnh! Có cái gì mà anh không biết làm hay không?

Thịnh Nam Châu giống như nghiêm túc suy nghĩ, nói:

- Ngoài việc sinh con ra, thì chưa tìm được gì khác.

Tống Bội chỉ thuận miệng khen một câu, mà người đàn ông này đã suyễn lên rồi, thật sự cạn lời, thấy chiếc túi mà Thịnh Nam Châu dùng để để công cụ đã bị rách trong quá trình làm việc, cô liền giúp hắn mang đồ về phòng.

Kết quả vừa vào cửa liền ngửi thấy trong không khí có một mùi thơm đặc biệt:

- Là cà chua ức bò sao?!

Thịnh Nam Châu vừa nói vừa đi cất dụng cụ:

- Hầm lúc trưa, vốn định chờ buổi tối sẽ cho cô một nửa, vừa lúc cô ở đây, ăn cùng đi!

- Gâu gâu ~ ” tiểu lang bị nhốt ở trong phòng ngủ nghe thấy giọng nói của Tống Bội, liền bắt đầu cào cửa.

Thịnh Nam Châu đi tới mở cửa, tiểu lang lập tức bổ nhào lên người Tống Bội, rầm rì cọ lên.

“Gâu ô ~ Gâu ô ~” người phụ nữ này, sao lâu như vậy mà không tới thăm ta?”

Tống Bội trực tiếp bị tiểu lang đυ.ng cho ngã ngồi trên sô pha, cô liền trấn an lòng nhiệt tình của nó:

- Được rồi được rồi, không phải tao đã tới rồi sao?

“Gâu ô ~ Gâu ô ~ Gâu ô ~” người phụ nữ này, ngươi chỉ biết dỗ dành ta, nhưng ai bảo ta thích ngươi cơ chứ.”

- Tiểu lang, ngồi xuống.

Thịnh Nam Châu thấy tiểu lang lao vào người Tống Bội, quấn lấy khiến cô không thể phản kháng, liền lạnh giọng quát lớn.

Tiểu lang ủ rũ đặt chân trước xuống, nhưng lại ngồi dưới chân Tống Bội không chịu rời đi.

Vẻ mặt ủy khuất khiến Tống Bội mềm lòng:

- Anh đừng hung dữ với nó, nó cũng không phạm sai lầm gì.

- Nó luôn coi mình là một đứa trẻ, mà không biết bản thân nặng gần 70 cân, nó lao vào như vậy, còn mạnh hơn một người lớn bình thường.

Thịnh Nam Châu cũng rất bất đắc dĩ.

Nhưng kể ra cũng lạ, tiểu lang nhìn thấy ai đều rất bình tĩnh, chỉ có lúc gặp Tống Bội mới không bình tĩnh, cũng không biết nguyên nhân là gì, nó đã như vậy từ lần đầu tiên gặp mặt.

Tống Bội cũng không biết nguyên nhân, nhưng nghĩ tới tình huống bên ngoài hiện tại, vừa vuốt đầu tiểu lang, vừa nói:

- Bây giờ tình hình bên ngoài loạn như vậy, nếu để người khác biết chúng ta nuôi một con chó béo như vậy, này không phải chuyện tốt.

Thịnh Nam Chu đã sớm nghĩ tới vấn đề này:

- Mỗi ngày tôi đều huấn luyện cho nó một số bài đơn giản, tạm thời cứ để nó ở trong nhà cũng coi là an toàn, những chuyện khác để nói sau!

Cũng đúng, không thể về vì lo lắng cho sau này mà hiện tại gϊếŧ chết nó được?

Ban đầu Tống Bội còn cảm thấy mạt thế đến, không thích hợp cho việc nuôi chó, nhưng hơn hai tháng ở chung,cô dần dần bắt đầu thích tiểu lang, cứ nghĩ đến chuyện nó sẽ xảy ra chuyện gì đó …… Tống Bội lại không nỡ.

Dù sao thì sống một ngày tính một ngày vậy, xe đến đầu cầu ắt sẽ có lối, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Giống như hiện tại, lúc nãy cô vừa uống cháo trắng và canh thịt bò ở chỗ Tôn Tư Phàm, cô còn liếc mắt nhìn bát bún ốc mấy lần, nhưng lại không dám ăn vì sợ khơi dậy con sâu tham ăn của Tôn Tư Phàm, hiện tại ông trời liền bồi thường cho cô một chén cà chua thịt bò lớn nóng hầm hập còn thơm ngào ngạt.

Chính xác mà nói, là hàng xóm đẹp trai bồi thường cho cô!

- Ăn thật ngon, tay nghề của anh có thể so sánh với đầu bếp trong khách sạn năm sao.

Tống Bội ăn một miếng, liền nhịn không được mà giơ ngón tay cái lên:

- Mặc dù tôi chưa đi ăn ở nhà hàng năm sao bao giờ, nhưng những món anh nấu đều là món ngon nhất tôi từng ăn.

Tuy nói lời khen này không quá khoa trương, nhưng Thịnh Nam Châu lại rất hưởng thụ, thấy cô ăn uống vui vẻ, đột nhiên hỏi:

- Cô đã xem hết những video tôi đưa chưa? Cô có luyện tập theo không?

- Có, nhưng gần đây ra ngoài, tôi không luyện tập nhiều, mấy ngày trước ở nhà thì luyện tập nhiều hơn.

- Có chỗ nào không hiểu hay không? Có thể hỏi tôi.

Tống Bội giương mắt, thấy dịch vụ sau bán chu đáo như vậy, cô liền lấy điện thoại di động ra, chỉ vào hai động tác và nói:

- Hai cái này, tôi cảm thấy có chút quá sức, rõ ràng người trong video có thể dùng một quyền một chân đánh ra mạnh hơn nhiều, nhưng khi tôi tự mình thực hiện thì luôn cảm thấy không đủ sức lực

Thịnh Nam Châu thò đầu tới, sau khi nhìn thấy hai động tác đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng lại quên mất đầu bọn họ đang ở gần nhau, hơi thở của Tống Bội phả thẳng vào mặt hắn.

Gương mặt Thịnh Nam Châu biến sắc, lập tức lui về phía sau.

Tống Bội bất chợt ngẩng đầu lên, nhưng không chú ý tới cảnh tượng dị thường này:

- Là tôi làm sai sao?

Ngón tay cầm đũa của người đàn ông hơi siết chặt, sau đó nhẹ giọng nói:

- Hai động tác này tương đối đòi hỏi sức lực trên cơ thể, phần thân dưới phải rất ổn định, nếu làm không được, có lẽ là do sức lực của bản thân chưa đủ, phải luyện tập nhiều một chút, biến hai động tác này thành phản ứng tự nhiên.

Tống Bội là hiểu được nội dung huấn luyện cốt lõi căn bản, vì vậy cô gật đầu.

Nhận thấy hiện tại cơ thể của mình còn quá yếu nên cô quyết định mỗi ngày sẽ tranh thủ thời gian để rèn luyện thật tốt, dù sao sức khỏe là tiền vốn của cách mạng.

Nghĩ nghĩ, Tống Bội lập tức quyết định ăn xong sẽ quay lại luyện tập! Vì thế cô lập tức tăng tốc độ ăn, mấy miếng đã ăn hết bát cà chua thịt bò.

Lúc cô đang chuẩn bị đứng lên, Thịnh Nam Châu ngồi ở đối diện liền ngẩng đầu nói:

- Hay là tôi luyện tập với cô một chút? Vừa lúc giúp cô kiểm tra kết quả luyện tập của mình.