Chương 48: Người phụ nữ này, bỏ lỡ tôi chính là tổn thất của cô.

Tống Bội sửng sốt một lát, sau đó mới phản ứng lại, lập tức thở dài:

- Vẫn là thôi đi!

Tuy cô luôn rất tự tin vào bản thân nhưng không có nghĩa là cô không tự giác!

Trước đó, lúc bọn họ cùng nhau đi mua sắm không đồng, cô đã được nhìn thân thủ của Thịnh Nam Châu, hắn rất mạnh! Tuy rằng không biết hắn mạnh hơn cô bao nhiêu, nhưng Tống Bội biết, cho dù cô phát huy hết khả năng cũng không phải là đối thủ của hắn.

Đánh với hắn, không phải là tự rước lấy nhục sao?

Thịnh Nam Châu nhìn ra ý tưởng của cô, liền nở nụ cười:

- Khi so tài với kẻ mạnh, sẽ dễ dàng phát hiện ra khuyết điểm của bản thân hơn, nếu có động lực quyết tâm, cô sẽ tiến bộ rất nhanh, Khi tôi còn ở trong lực lượng cảnh sát, tất cả đối thủ của tôi đều làm như vậy, cô chắc chắn không muốn thử một lần sao?

“……”

Không thể không nói, lời thoại này rất có tính mê hoặc.

Tống Bội thành công bị dụ!

Nhìn người đàn ông ở phía đối diện, trên mặt viết mấy chữ ‘ người phụ nữ này, bỏ lỡ tôi chính là tổn thất của cô đó’, Tống Bội không nhịn được, đành mỉm cười:

- Được rồi, vậy làm phiền cảnh sát Thịnh chỉ giáo nhiều hơn, thủ hạ lưu tình.

Thịnh Nam Châu khẽ mỉm cười nói:

- Nói thì dễ thôi.

Hai người nhanh chóng ăn xong cơm, rồi thu dọn bàn ăn, Tống Bội còn tưởng là sắp bắt đầu, thì đột nhiên Thịnh Nam Châu nói:

- Ăn xong không được vận động ngay, phải nghỉ ngơi nửa tiếng, vừa lúc tôi có hai đoạn video, cô xem qua trước.

Vì thế, thời gian tiếp đó Tống Bội liền ôm máy tính bảng ngồi trên ghế sofa xem video, Tiểu Lang ngồi bên cạnh xem cùng cô một lúc, nhưng nó xem không hiểu, chỉ có thể từ bỏ, ghé đầu lên đùi cô.

Về phần Thịnh Nam Châu? Hắn đang rửa bát, dọn dẹp nhà bếp, rồi lau sàn nhà...

Tống Bội đang rất chăm chú nhìn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, không hiểu sao cô lại có cảm giác hai người giống như một đôi vợ chồng già với một con chó lớn.

Sau khi ăn xong, cô nhàn nhã ôm con chó lớn ngồi trên ghế sofa để xem phim truyền hình, trong khi chồng cô đang làm việc nhà, khung cảnh đẹp đẽ đầy ấm áp..

“Bang!”

Một giờ sau, đây là lần thứ mười Tống Bội bị Thịnh Nam Châu hạ, cô hít sâu một hơi, quả nhiên ấm áp tốt đẹp đều không tồn tại, vũ lực mới là vương đạo.

Cô bị đá văng ra lần nữa.

Được rồi!

Tiếp tục!

Suốt hai giờ, Tống Bội không biết mình đã bị đá lui về phía sau bao nhiêu bước, cũng không biết tay và đùi cô đã nhận bao nhiêu đòn, nhưng chắc chắn phải vài trăm.

Này còn chưa kể là Thịnh Nam Châu khống chế lực, hạ thủ lưu tình.

Trận đấu kết thúc, cả người Tống Bội đổ mồ hôi đầm đìa, như thể vừa được vớt lên khỏi nước, nhưng phải công nhận nó thực sự rất sáng khoái!

Điều này thú vị hơn nhiều so với việc tập luyện một mình ở nhà!

Hàng xóm đẹp trai không hề lừa cô!

- Ngày mai vẫn có thể luyện tập cùng nhau chứ?

Tống Bội hưng phấn hỏi trước khi rời đi.

Đối diện với đôi mắt lấp lánh kia, Thịnh Nam Chu mỉm cười gật đầu:

- Bất cứ lúc nào cô muốn luyện tập, thì có thể tới tìm tôi.

- Được!

Sau khi nhận được câu trả lời như ý muốn, Tống Bội hài lòng về nhà tắm rửa.

Hiện tại cô đều không gian để tắm rửa, không chỉ bởi vì ống nước bên ngoài có thể bị tắc, mà còn vì dòng nước chảy xuống sẽ gây tiếng động, tính thời gian hiện tại, có lẽ không lâu nữa sẽ bị cắt nước.

Nghĩ vậy, Tống Bội liền với điện thoại, gửi tin nhắn cho hàng xóm đẹp trai: Tôi nghĩ không lâu nữa sẽ bị cắt nước, để phòng ngừa vạn nhất, chúng ta nên tích trữ một ít.

Rất nhanh hàng xóm đẹp trai đã trả lời lại, chỉ có một chữ ngắn gọn: Được.

Tắm rửa xong, Tống Bội liền ra khỏi không gian, tìm một bộ đồ ngủ, sau đó đi đến 2101 tìm Tôn Tư Phàm.

Tống Bội có chút lo lắng cho cô ấy, cô vào phòng ngủ chính kiểm tra nhiệt độ trên trán cô ấy, bảo đảm đã hạ sốt, lúc này mới đi sang phòng ngủ phía nam để nghỉ ngơi.

Chớp mắt, một tuần nữa đã trôi qua, đã một tháng trôi qua kể từ khi chính phủ hoàn toàn không có phương pháp giải quyết tình hình.

Cuối cùng, vào lúc 7 giờ sáng nay, người dân đã nhận được tin vui đầu tiên.

Tin tức phát ra từ một chiếc thuyền đi vòng quanh thành phố C vào buổi sáng nay, trên thuyền có tổng cộng sáu người, bọn họ giơ loa phóng thanh lặp đi lặp lại một đoạn tin tức:

- Trung tâm thương mại Thành đông đã mở cửa trở lại, ai cần hàng có thể đến đó. Tất cả các sản phẩm đều có giá cả hợp lý, có thể mua bằng tiền hoặc đổi bằng vật tư, miễn là cả hai bên đều hài lòng. Bởi vì vật tư có hạn, tới trước thì được trước, đừng bỏ lỡ.

Lúc con thuyền đi đến tiểu khu chỗ Tống Bội thì đã là 9 giờ sáng, nghe tiếng ồn ào và tiếng bàn luận không ngừng vang lên của cư dân bên ngoài, Tống Bội suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhớ ra.

Thời gian này đúng là có một trung tâm mua sắm mở cửa, nhưng người đứng sau không phải là chính phủ hay quan chức, không biết cụ thể là ai, tất cả hàng hóa trong trung tâm mua sắm đều tập trung ở tầng một và ở chỗ cửa ra vào để mua bán công khai, nhưng sản phẩm bên trong không có giá cả hợp lý như tin tức trên loa, mà là đắt đến đáng sợ.

Nhất vật tư không tốt, những món đồ vô dụng, đã được nhân lên ít nhất 10 lần, nếu là đồ ăn, thì phải ít nhất là 300 lần.

Tuy nhiên, với tình hình bên ngoài hiện tại, mức giá này không được coi là đắt, trong tương lai nó sẽ còn đắt hơn.

Đời trước, lúc này Tống Bội còn đang ở biệt thự ngoại ô, không có cơ hội đi mua sắm, lúc cô trở về đến thành phố, điểm giao dịch này đã gần kết thúc.

Lúc ấy, ở bên ngoài khắp nơi đều có bọn cướp, cô tìm chỗ ẩn náu, hoàn toàn không dám lộ mặt ra ngoài, làm gì dám đi mua sắm ở đâu nữa.

Nhưng đời này, nếu tiện đường thì có thể tới đó xem thử, nói không chừng sẽ gặp phải thứ cô cần, vừa lúc có thể mang về.

Điểm đến hôm nay đã được xác định, cũng không tiện đường tới đó, Tống Bội cầm ba lô, lại tiếp tục xuất phát.

Lúc này, uy danh của lầu 21 không chỉ truyền khắp tiểu khu thượng phẩm quốc tế mà còn truyền tới mấy cái tiểu khu bên cạnh, tóm lại trong bán kính một km, chỉ cần thấy Tống Bội xuất hiện, không quan tâm ở phía đối diện có bao nhiêu người, bọn họ đều quay đầu bỏ chạy, người phụ nữ này trông có vẻ đơn thuần vô hại, nhưng dao phay trong tay bắt được chém ai là chém người đó, hơn nữa còn toàn chém vào đầu, là chiêu một đao mất mạng, thử hỏi các người có sợ không?

Ba ngày trước, có người không sợ chết, ỷ vào bản thân nhiều người, vốn định lấy 6 đánh 1, kết quả đều bị một đao của Tống Bội tiễn đi, toàn quân bị diệt.

Lúc này, không ai dám thử nữa!

Đương nhiên, những thứ này chỉ giới hạn trong bán kính 1km tính từ tiểu khu thượng phẩm quốc tế mà thôi, Tống Bội vẫn thường xuyên gặp phải mấy người không sợ chết, ví dụ như hôm nay, lúc cô đang trên đường trở về, gặp phải ba con thuyền chặn đường mình.

Hơn nữa số lượng người trên thuyền là nhiều nhất mà cô từng gặp, chừng 11 người.

Mặc dù cả tuần qua tống bội thường đấu tay đôi với thinh nam châu, nhờ vậy mà cô đã tiến bộ nhanh chóng, nhưng cô cũng biết một đạo lý, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, vừa thấy đối phương ào ào xông tới, cô lập tức thay đổi phương hướng, quay đầu bỏ chạy.

- Dừng lại!

Ba chiếc thuyền phía sau đang đuổi theo cô.

Nhìn bọn họ cùng hùng hổ tiến lên, Tống Bội thấy phía trước bên trái là một con hẻm nhỏ, lập tức lao vào, những chiếc thuyền phía sau chỉ có thể đi thành một hàng, hơn nữa do thân thuyền của bọn họ lớn, không thể nhanh chóng quẹo vào ngõ nhỏ như thuyền của Tống Bội.

Tống Bội dựa vào điều này, nhanh chóng chèo tiến về phía trước.

Địa điểm cô đến hôm nay là một khu đất cao, nước lũ chỉ tới bệ cửa sổ tầng hai, nhìn ngó xung quanh, rất nhanh đã đến một dãy cửa hàng.

Trong số rất nhiều tấm bảng sặc sỡ, cô nhìn thoáng qua đã thấy một tấm màu đen, bởi vì tấm bảng đó bắt mắt nhất, có một vòng hoa trắng bao quanh.

Nhìn vào giữa tấm bảng, cô thấy trên đó có viết ba chữ lớn - Cửa hàng quan tài.