Chương 2.1 Tang thi lĩnh chủ

An Nhan đứng lên, đưa cho Hứa Sâm một cái hộp nhỏ, cười nói: “Tôi đã cân nhắc khá lâu, cương vị thích hợp nhất của cậu chính là ở phía xa phối hợp tác chiến với đoàn viên dưới mặt đất. Đến lúc đó tôi sẽ chọn một tòa nhà an toàn tương đối cao, để cậu mai phục trên mái nhà, thêm phụ cận di động tùy thời cơ mà báo với chúng tôi.”

Hứa Sâm nắm chặt lấy hộp, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Ánh mắt cậu khẽ lay động, cậu nhắm hai mắt lại, trầm giọng nói: “Được thôi.”

Bước khỏi lều trại của An Nhan, Hứa Sâm mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong là một lọ thuốc nước khá nhỏ, nước thuốc trong suốt phản xạ dưới ánh trăng tạo thành ánh quang vô cùng đẹp mắt.

Cậu gượng cười vài tiếng, sau đó đi nhanh đến lều trại của bản thân.

Phối hợp tác chiến, ý muốn chính là để cậu lẻ loi ẩn núp một mình trên đỉnh lầu cao nơi chất đầy tang thi, nếu đoàn viên dưới mặt đất không rút lui lại, thì cậu cũng tuyệt đối cũng không thể rời khỏi. Nhiệm vụ này không có quá nhiều hành động, tùy vào khả năng mà cậu có thể đối mặt với lượng tang thi như thế nào. Khó có thể trách bọn họ được, dù sao cậu cũng chỉ là người mới gia nhập, thậm chí cánh tay phải còn là điểm chí mạng của cậu bởi sự khuyết tật tàn phế.

Trong tay cậu hiện giờ là bình độc dược không đau, đại khái rằng An Nhan cuối cùng vẫn là nhân từ đối với cậu.

Sáng sớm, ba ngày sau.

Ánh mặt trời chiếu xuống khắp mặt đất, độ sôi nổi của những tang thi phóng túng bên đầu đường cũng dần dần giảm xuống. Bước đi của chúng bắt đầu trở nên tập tễnh, hành động chậm chạp, nhưng nếu bởi vì thế mà xem thường sức chiến đấu của chúng, sẽ phải ăn nhiều quả đắng.

Đoàn viên của Rắn hổ mang không nhiều, nhưng mỗi một con người tại đây đều phải băng qua ngàn dặm mới tìm được một người như vậy. An Nhan chia các đoàn viên thành ba tiểu đội, phân công nhau lẻn vào Vứt Đi Chi Đô, mục tiêu là tìm kiếm cũng như bắt sống tang thi lĩnh chủ, mang về căn cứ tống đến trung tâm để nghiên cứu.

Hứa Sâm được phân vào tiểu đội một, phi cơ trực thăng đưa cậu đến dưới mái nhà cao ốc đã thăm dò lúc trước, sau đó liền rút lui. Tiếng cánh bay của phi cơ trực thăng quá to, nếu ở lại quá lâu, sẽ bị tang thi lĩnh chủ chú ý tới.

Hứa Sâm nhíu mày nhìn thoáng qua đống thi thể hư thối trước mặt, cậu đeo mặt nạ phòng độc lên sau đó đi theo cầu thang lên lầu khóa cửa sắt lại, đề phòng bị tang thi tập kích, tìm một chỗ an toàn nằm sấp xuống, đặt tầm súng ngắm, mở số kính viễn vọng lớn, hướng xuống phía đoàn viên dưới mặt đất.

Ngày hôm nay giống như đã được ban phúc, trên đường đi số lượng tang thi cũng không nhiều, nhẹ nhàng đánh bỏ chúng. Hứa Sâm theo chân những người đoàn viên khác tiến về phía trước, quay đầu nhìn lại, tạm thời thấy không có sự uy hϊếp nào quá lớn, cậu nhanh chóng mở máy truyền tin nói: “ Hướng 10 giờ xác nhận an toàn, xong.”

“Đã thu, xong.” Đầu dây phía đối diện truyền đến giọng nói vui sướиɠ của Antony, tâm tình phảng phất vô cùng tốt, hắn còn muốn tiến hành một cuộc dạo chơi bên ngoại thành.

Hứa Sâm không tạo tiếng động, khóe miệng âm thầm cong lên, cậu đặt di động xuống, tiếp tục nhìn vào kính viễn vọng.

Thông thường tang thi lĩnh chủ sẽ tới nơi này để tập hợp lực lượng tang thi cấp thấp. Căn cứ này có một đặc trưng, nơi này liên quan đến việc nghiên cứu tập tính của tang thi do nghiên cứu viên đưa ra, khả năng tang thi tồn tại vô ý thức trong xã hội cùng với sợ cường tính, những tang thi cấp thấp đều sẽ phải nghe theo điều khiển của tang thi lĩnh chủ, do đó càng khiến nhiệm vụ lần này trở nên nguy hiểm.

Hiện tại, tiểu đội một đang từng bước từng bước đi tới chỗ tang thi khả năng tụ tập dò xét.

Khuôn mặt Hứa Sâm tuy mang dáng vẻ lạnh lẽo, nhưng lại vô thức mang theo mùi nam nhân, trời sinh cậu có một đôi mắt luôn rũ xuống, khiến những người khác nhìn vào sẽ luôn có vẻ hết sức vô tội, thậm chí càng thêm vài phần đáng yêu. Hiện tại cậu đang hết sức chăm chú nhắm chuẩn kính, đôi mắt đen sáng ngời vô cùng sắc bén, đem những thứ gọi là vô tội đáng yêu đánh bay hết.

Đột nhiên ở trong tầm nhìn của cậu, ở phía sau tủ kính chợt lóe lên màu xanh lục quang của bọn tang thi, khi nhìn kỹ lại thì biến mất. Trong lòng Hứa Sâm nhảy dựng, cầm máy truyền tin hô: “Đội ngũ phía bên phải chú ý, tủ kính của cửa hàng trang phục phía tủ kính, bên trong có tiếng động lạ!”