Chương 2.2: Điềm báo không tốt

Chỉ mong là do cậu nhìn lầm, ở nơi này nếu nhìn thấy màu xanh lục quang, chính là điềm báo cực kỳ không tốt.

Từ khi virus tang thi bùng nổ cho tới nay, đại đa số con người tuyệt nhiên đều trở thành bất lão bất tử, chỉ biết gặm thực vật, sống cùng những tang thi ruột thịt, đây cũng chính là tang thi cấp thấp nhất gọi là “Hành thi”.

Mà con người khi còn sống bởi vì thể chất đặc thù mà thiếu bộ phận nào đó thì sẽ chuyển biến thành năng lực “Nhị giai tang thi”, loại này tang thi này bởi vì năng lực bất đồng nên từ chia làm ba loại “Ném mạnh giả”, “Đốt lửa giả”, “Mập mạp giả”.

Trong đó “Ném mạnh giả” là một loại thây ma quái vật trong tròng mắt phiếm lục quang, chúng dùng thân thể sản sinh ra một loại dịch ăn mòn vũ khí đồ vật, có thể ném mạnh xuống tất cả mọi người, đây cũng là loại khó tiêu diệt nhất.

So với “Nhị giai tang thi” khủng bố hơn là “Tam gia tang thi” chính là tang thi lĩnh chủ. Hiện giờ có quá ít tư liệu về tang thi, những quyển sách tranh về tang thi vẫn luôn như cũ tồn tại một đại lượng bí ẩn nào đó.

Được Hứa Sâm cảnh cáo, đoàn viên tiểu đội một lập tức cảnh giác, nắm chặt khẩu súng nhắm bên tủ kính tối om. Hứa Sâm điều chỉnh kính nhìn lại về phía vừa có động tĩnh, lần nữa lại thấy được hai điểm huỳnh lục quang.

Cậu nhanh chóng quyết định bóp cò súng, bắn vào đầu tang thi, đồng thời kêu to vào máy truyền tin: “Phát hiện mục tiêu, đã đánh trúng!”

Càng không thể nghĩ tới, bọn tang thi mà cậu vừa bắn được chỉ là “Ném mạnh giả”, bên trong tủ kính đen sì, trong nháy mắt hiện lên vô số điểm lục quang.

Chiến đấu kịch liệt.

Tiểu đội một rơi vào thế khó. Trăm lần cũng không nghĩ tới cửa hàng bên đường trở thành hang ổ của “Ném mạnh giả”, tiểu đội một bắn vô số phát đạn, vô vần tang thi “Ném mạnh giả” nhào ra, gào rống móc nội tạng hư thối của bản thân, ném về phía những người sống.

Những tiếng thét chói tai, rống gầm lên, nhào ra hết đợt này đến đợt khác, đoàn viên tiểu đội một trong tay cầm súng trường liên tục hung hăng bắn vào đầu tang thi, bắn cho chúng nổ thành một bãi nước sốt màu xanh lục.

Nhưng số lượng “Ném mạnh giả” thật sự quá nhiều, không ít đoàn viên đã bị trúng chiêu, quần áo, làn da bị ăn mòn tạo ra vài lỗ lớn, tỏa ra khói trắng mù mịt. Nếu cứ tiếp diễn tình hình như thế này, cho dù là sớm hay muộn tiểu đội cũng sẽ chết hết ở chỗ này.

Hứa Sâm liên tiếp bắn vào bọn tang thi, nhìn các đoàn viên khác sắp bị tang thi đánh bại, cậu gào to về phía máy truyền tin “Hướng hai giờ đồng hồ có cầu thang trốn khi cháy, mau chạy về phía cầu thang bò lên trên, mau!”

May mắn còn đoàn viên sống sót, vừa nghe được tiếng Hứa Sâm, vội vàng theo sự nhắc nhở của cậu phá vòng vây, chạy về hướng cầu thang trên lầu cao trốn khi cháy. Cũng may năng lực chạy nhảy của “Ném mạnh giả” yếu kém, trong lúc nhất thời không theo kịp đuổi theo đoàn viên, để cho bọn họ có thời gian chạy lên kịp.

Nhìn nhóm đoàn viên leo thang lên trên, đi vào bên trong tầng thượng, hiện tại đã tạm thời an toàn, Hứa Sâm mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, bàn chân chậm rãi trượt trên mặt đất.

Lòng bàn tay cậu tất cả đều là mồ hôi, cánh tay trái co rút vì liên tục phải giữ nguyên tư thế ngắm bắn khá lâu. Cậu thử khép ngón tay trái đang run rẩy không ngừng, cười khổ: “Nếu như cánh tay phải của mình vẫn hoàn hảo, ít nhất cũng không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh chật vật như bây giờ.”

“Pằng! Pằng! Pằng!!”

Đột nhiên, từ tầng trốn cao nhất truyền đến vài tiếng súng bắn vang. Khoá cửa bị bắn rơi, cửa sắt lớn bỗng nhiên bị đá văng ra ngoài.

Hứa Sâm nheo mắt, vội vã nằm sấp trên mặt đất, chôn vùi thân thể cao lớn của mình phía dưới hai xác chết. Bất luận người đến là ai, vì an toàn, trước tiên vẫn là nên không cần lộ mặt ra bên ngoài.

Hai đôi chân thon dài một trước một sau chạy vọt đến tầng cao nhất, người phía sau trở tay bắn tang thi ở mọi hướng, xuyên thủng qua những tang thi phía sau. Ngay sau đó hắn bước nhanh đến, lần nữa khóa cửa sắt kỹ càng.

May mắn một loạt động tác của người này tốc độ rất nhanh, bằng không nếu không kịp cắt đuôi của bọn tang thi này, chúng sẽ còn lộ thiên chiếm trên mái nhà .

Một đoàn tang thi bị ngăn cản ở đằng sau cánh cửa sắt, liên tiếp cào mạnh vào cánh cửa, phát ra âm thanh ê răng man rợ“Roẹt roẹt”

Hứa Sâm tránh mặt hai người kia, tầm mắt dừng ở góc chết, cẩn thận nhìn về phía bọn họ.