Chương 2.3: quan tâm yêu chiều, tất cả đều chỉ dành cho một người mà không phải cậu

“A Lâm, cậu không sao chứ.” Người nam nhân kia đứng lại ở đằng sau, sau đó tiến lên trên một bước, duỗi tay xem xét một người nam nhân khác đang bị thương.

Nghe thấy giọng nói ngày đêm được nghe này, Hứa Sâm trừng lớn hai mắt.

Không nghĩ tới, thế mà lại gặp được hai người bọn họ, đúng là oan gia ngõ hẹp!

Trước kia, Chu Cảnh Minh có nói qua rằng hắn cũng muốn tham gia nhiệm vụ lần này, cũng không thể tránh được đυ.ng mặt.

“Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi, cảm ơn anh Chu.” Hứa Lâm cẩn thận không dấu vết tránh cho Chu Cảnh Minh đυ.ng vào, nhíu mày nhìn về phía cửa sắt bị tang thi đâm vào dần dần trở nên lỏng lẻo, hàm ngữ lo lắng: “Tang thi sẽ nhanh chóng phá cửa mà vào đây, nơi này không nên ở lâu.”

Chu Cảnh Minh nghe vậy cũng không có nghĩ gì nhiều, mở máy truyền tin lên, an ủi Hứa Lâm nói: “Không có việc gì, tôi đã phát ra tín hiệu cầu cứu, phi cơ trực thăng của chúng ta sẽ lập tức đến mang chúng ta rời đi.”

Hứa Lâm gật gật đầu: “Ừm, chúng ta rời khỏi chỗ này trước, sau đó quyết định sau.”

Chu Cảnh Minh nhìn thanh niên trước mặt mà hắn vẫn luôn yêu thầm, nỗ lực bỏ qua khuôn mặt bao trùm bởi nửa vết sẹo, nhẹ giọng nói: “A Lâm, tôi là không yên tâm vết thương của cậu, giơ cánh tay ra để tôi nhìn xem.”

“Thật sự không cần đâu anh Chu, tôi không yếu đuối như vậy.”

“Vết thương trên mặt cậu chính là vì……”

“Nam nhân lại không phải dựa vào khuôn mặt mà kiếm ăn, tôi đã sớm không ngại.”

Cuộc đối thoại phía bên kia vẫn không ngừng lải nhải đến bên tai Hứa Sâm. Sắc mặt Hứa Sâm nghe lén từ nãy giờ đã tối sầm, bàn tay dùng sức nắm thành quyền rồi lại thả ra. Đã bao lâu Chu Cảnh Minh không dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói chuyện với cậu, vì cớ gì mà đối xử kiên nhẫn với người kia như vậy?

Cậu đã sớm phải biết, Chu Cảnh Minh dịu dàng, quan tâm yêu chiều, tất cả đều chỉ dành cho một người.

Trên bầu trời phía đông nam dần dần xuất hiện một điểm đen nhỏ, càng ngày càng tiến gần, âm thanh chuyển động của cánh trực thăng cũng trở nên ồn ào hơn.

Chu Cảnh Minh cầm súng che chở Hứa Lâm chờ đợi phi cơ trực thăng tiếp ứng, đợi nó bay qua thả dây thang xuống.

Cùng lúc đó, cửa sắt bị tang thi điên cuồng phá vỡ, cuối cùng cũng không chịu nổi, bọn tang thi mồm miệng chảy nước dãi chen chúc nhau qua khe hở điên cuồng phóng về phía hai người, giống như muốn đem hai người nuốt ăn vào bụng.

Chu Cảnh Minh một tay túm Hứa Lâm ở phía sau, lạnh mặt giơ súng tự động bắn phá, bắn vào đầu của bọn tang thi. Hứa Lâm cũng không phải thanh niên gà yếu gì, giơ súng phối hợp xạ kích cùng với Chu Cảnh Minh

Tuy hai người vô cùng dũng mãnh, nhưng đạn cũng là có hạn. Hai người ngoan cường chống đỡ, năm phút sau, phi cơ trực thăng cuối cùng cũng bay đến đỉnh đầu bọn họ, thả dây thang xuống.

“A Lâm, cậu lên trước, mau!” Chu Cảnh Minh không quan tâm túm Hứa Lâm lên dây thang, Hứa Lâm biểu tình phức tạp nhìn hắn một cái, tóm lại cái gì cũng chưa nói, nhanh chóng leo thang đi lên phía trên.

Lúc hai người phân tâm, tang thi càng tới gần, thậm chí nhào lên cắn cánh tay Chu Cảnh Minh.

“Cẩn thận — —” Hứa Lâm quay đầu tức khắc lên tiếng nhắc nhở, chỉ là động tác Chu Cảnh Minh cũng đã chậm.

Đột nhiên tiếng đạn “Pằng Pằng Pằng” xoẹt qua, bắn tới đầu tang thi định cắn Chu Cảnh Minh, trong tức khắc tang thi nổ thành máu bắn tung tóe, nước mủ theo đó mà cũng bắn lên thân hắn. Chu Cảnh Minh không dám tin nhìn phía viên đạn được bắn ra, chỉ thấy cách đó không xa dưới một đôi thi thể, một người nam nhân giơ súng bắn về phía này, họng súng thậm chí còn đang nhả ra khói.

Cho dù người này đeo mặt nạ phòng độc, Chu Cảnh Minh liếc mắt vẫn liền nhận ra thân hình quen thuộc này, cơ hồ thét ra tiếng:

“Hứa Sâm ——!”

Người nam nhân dừng lại một chút, cuối cùng kéo mặt nạ trên mặt xuống, phía dưới lớp mặt nạ lộ ra khuôn mặt kiên nghị.