Chương 3.2: Ba năm trước - Lần đầu gặp mặt

“Đủ rồi!” Không để An Nhan nói xong, sắc mặt Hứa Sâm khó chịu vùng lên, người áp đảo An Nhan trên mặt đất, gân xanh nổi hết lên.

An Nhan không có sợ sệt chút nào, ngược lại là mỉm cười: “Tại sao lại nóng như thế, tôi nói cái gì sai sao? Chẳng lẽ cậu là đương sự, cho nên mới phản ứng mãnh liệt như vậy?”

Cánh môi Hứa Sâm mấp máy, ánh mắt rũ xuống hiện ra vài phần mê man, cuối cùng buông lỏng cánh tay lui sang một bên, không để ý tới người An Nhan nữa.

Không khí trong khoang phi cơ trực thăng trong nháy mắt ngưng đọng, hai người đều không mở miệng, khung cảnh quỷ dị vô cùng.

Máy truyền tin trên cổ tay An Nhan đột nhiên vang lên “Tích tích” vài tiếng, hắn mở ra nghe, đầu bên kia truyền đến giọng nói nóng nảy của Antony: “Đầu nhi của “ Du chuẩn ’ đã tìm tới cửa, nói muốn hợp tác cùng với chúng ta!”

An Nhan nhướng mày, liếc mắt nhìn người nam nhân đối diện chợt cứng đờ, ngữ điệu vô cùng nhẹ nhàng: “Được rồi, bảo hắn chờ chút, đợi chúng tôi tới rồi nói chuyện.”

Diễn biến phát triển ngày càng thú vị, chuyến đi này thật không tệ nha.

Chu Cảnh Minh đoàn trưởng “Du chuẩn” cùng An Nhan đoàn trưởng “Rắn hổ mang”, hai dong binh đoàn cường lực cuối cùng hẹn gặp nhau ở “Vứt Đi Chi Đô”. Tới điểm cắm trại, tâm trạng Hứa Sâm cực kỳ phức tạp, cậu tạm thời không nghĩ đến chuyện sẽ gặp mặt Chu Cảnh Minh, cậu tùy tiện tìm đại lý do nào đó sau đó tránh khỏi đám người kia.

An Nhan nhìn bóng dáng nam nhân cao lớn rời đi, hắn đứng bất động, tay đẩy đẩy mắt kính.

Trải qua một buổi sáng chiến đấu kịch liệt, tiểu đội một tổn thất hai thành viên, nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể khống chế được. Hứa Sâm cùng những người đang sơ cứu vết thương chào hỏi qua, sau đó tìm một góc ngồi xuống nghỉ tạm.

Nơi cắm trại này là một toàn siêu thị ba tầng, thông qua điều tra, tạm thời chỗ này tương đối an toàn. Hứa Sâm lười quản Chu Cảnh Minh sẽ cùng An Nhan thảo luận chuyện gì, dù sao tên này trước nay cũng không nói chuyện công việc với cậu.

Cậu ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, lọt vào trong tầm mắt là vô số loại quần áo cùng đồ trang sức phức tạp làm từ ngọc. Cậu cúi đầu xuống ngửi ngửi cái áo dơ bẩn của chính mình, suýt chút nữa nôn ra. Tình huống vừa rồi nguy cấp cho nên cậu không ngửi thấy mùi gì, hiện tại từ chính cơ thể của bản thân ngửi ra được mùi người chết, đúng là vô cùng thối.

Cậu dứt khoát đứng dậy, đi đến khu quần áo nam phía trước.

Nam nhân cao lớn, đầu ngón tay liên tục khẩy trên kệ để áo, không chút để ý, nghĩ tới, đống siêu thị lớn này có bằng gia sản của nhà Chu Cảnh Minh không nhỉ?

Cậu đi đến quầy quần áo nam quen thuộc, đỉnh đầu u ám, khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười miễn cưỡng: Ba năm trước cậu ở chính chỗ này của cửa hàng này, gặp tiểu công tử Chu gia, Chu Cảnh Minh.

Đó là khoảng 12 giờ trưa nóng bức oi ả, ánh mặt trời độc ác chiếu xuống từng sợi tóc khiến chúng cũng sắp hòa tan. Hứa Sâm ngại cầu xin mẹ, cậu không muốn nhưng cũng phải cùng Hứa Lâm đi mua quần áo. Hứa Lâm giống như cái giá treo đồ, bất kể là mặc đồ gì cũng đều mang theo cảm giác ánh mặt trời chiếu rọi xuống từng hơi thở xán lạn của thiếu niên. Hứa Sâm ngồi ở trên sô pha, nhìn thiếu niên được nuông chiều từ bé, thay hết bộ này đến bộ khác..

“Ơ, đây không phải A Lâm sao?”

Đây là lần thứ ba Hứa Sâm xem đồng hồ, bên tai truyền đến một giọng nam trong sáng, giống như nước suối róc rách đập vào đá cẩm thạch, toát ra sức sống tự tin ở độ tuổi này của người thanh niên.

Cậu không khỏi ngẩng đầu, nhìn về phía giọng nói được nói ra.

Là một thanh niên đặc biệt xinh đẹp, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, dáng môi mỏng tuyệt đẹp, mũi cao thẳng tắp, đẹp nhất chính là, đuôi mắt phượng vô cùng diễm hồng, nhìn người khác giống như tràn ngập tình ý.

Trong lúc nhất thời Hứa Sâm không thể tìm thấy nhiều từ để khen hết vẻ đẹp của người nam nhân kia, chỉ cảm thấy hắn là người nam nhân đẹp nhất trong số nam nhân mà cậu gặp qua.

Chu Cảnh Minh căn bản không chú ý tới Hứa Sâm ngồi ở bên trong, trong ánh mắt đều chứa hình dáng của Hứa Lâm, tâm tình vui sướиɠ không nói nên lời: “Trùng hợp quá, tôi cũng tới mua quần áo.”

Hứa Lâm có chút xấu hổ, theo bản năng nhìn thoáng qua Hứa Sâm, trả lời: “Anh Chu, thật trùng hợp.” Hứa Lâm nhìn Hứa Sâm đứng dậy đi lại gần tới bên này, gấp gáp giới thiệu Hứa Sâm với Chu Cảnh Minh: “Anh, đây là Chu Cảnh Minh, học trưởng trong đại học của em.”

Ánh mắt Chu Cảnh Minh lúc này mới nhìn lên người nam sinh cao lớn kia, cười cười giơ tay ra: “Chào anh.”

Hứa Sâm nhíu mày, người này thật đúng là tự đại, nhưng cậu vẫn vươn tay ra cùng Chu Cảnh Minh bắt tay “ Chào cậu.”

Chào hỏi xong, không nói thêm gì, Hứa Sâm liền xua xua tay tiếp tục ngồi xuống, nhìn hai thanh niên xấp xỉ tuổi nhau ríu rít thảo luận để tài thời trang của nam.

Tầm mắt cậu vẫn luôn cố ý giả vờ như vô tình dò xét trên người Chu Cảnh Minh, càng nhìn càng cảm thấy người thanh niên xinh đẹp này biểu hiện thân thiện đúng là không hề đơn giản. Người thanh niên này có vẻ có gia thế tốt đẹp dạy dỗ, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất, thậm chí ở trước mặt nhiệt tình sau lưng lại biểu lộ một tia lãnh đạm, không để những người tầm thường vào mắt.

Đương nhiên, nằm trong đó không bao gồm cả Hứa Lâm.

Hứa Sâm không nhớ lại nữa, tùy tiệm cầm ở trên kệ để hàng một áo phông chuẩn bị thay, cái cảm giác này cùng với cảm giác đối với Chu Cảnh Minh của ngày ấy giống nhau như đúc.

Thì ra hắn lại xâm nhập vào bộ não của cậu nhiều đến như vậy sao?

Hứa Sâm nở nụ cười trào phúng, tay trái túm chặt vạt áo, gọn gàng kéo lên cao, muốn đem áo thun trên người cởi ra. Dáng người tam giác đảo hoàn mỹ, cơ ngực rắn chắc, vòng eo lại thon chắc lại hẹp, đường cong thân thể rộng lớn bộ ngực xuống phía dưới đầy đặn, khiến người kia nhịn không được tiến đến gắt gao bóp chặt vào eo của cậu, hung hăng đánh vào mông cậu.