Chương 15: Vũ khí

Lúc ban ngày, Cố Cửu đột nhiên nhớ tới ký ức kiếp trước. Tại thành phố này có một tổ chức ngầm. Bọn họ làm giàu bằng cách đầu cơ trục lợi vũ khí, đáng tiếc thời gian trước toàn bộ tổ chức bị bắt. Nhưng họ lại không khai ra nơi cất giữ vũ khí.

Bản thân Cố Cửu phải thông qua ký ức kiếp trước nhớ lại, vì từng chạy ngược chạy xuôi thu thập vật tư mới nghe phong phanh được một ít tình huống. Kho vũ khí nằm trong một quán bar, quán này kinh doanh cũng không quá tốt, không làm cho người ta chú ý. Ai mà ngờ đến quán bar này lại cất giữ lượng lớn vũ khí.

Nhớ rõ kiếp trước, lô vũ khí này rơi vào trong tay một tiểu đội trong căn cứ. nhưng vì số lượng quá nhiều nên họ chỉ lấy đi được một phần nhỏ, còn lại là người ở quân đội tới sau lấy hết nộp lên quốc gia.

Hiện giờ Cố Cửu đang đánh chủ ý vào kho vũ khí này. Cố Cửu thu thập đơn giản một chút, thay một bộ váy. Vì không muốn để mọi người chú ý nên cô vẫn phải ăn mặc sao cho hòa nhập với không khí của quán bar.

Cố Cửu đi ăn trước vì cô đã đói bụng. Trải qua mạt thế, biết được tư vị đói khát nên biết được tầm quan trọng của đồ ăn.

Trong cảm nhận của Cố Cửu, trời đất bao la lấp đầy bụng mới là việc quan trọng nhất.

Cho nên chờ cô giải quyết xong bữa tối, thời điểm đi tới quán bar đã tối, đúng là thời gian để cuồng hoan.

Khi còn đi học, Cố Cửu vẫn là một nữ sinh ngoan ngoãn. Sau khi tốt nghiệp Lưu Diễm liền mang cô vào công ty nên cô rất ít khi tới những nơi như thế này.

Nhìn mọi người xung quanh ai cũng có khuôn mặt hưng phấn, Cố Cửu cảm thấy bản thân mình với nơi này không hợp nhau. Thật giống như hai thế giới bất đồng.

Nhưng mạt thế rất nhanh sẽ tới, những người này nhiều người không có nhận thức, không có tiền tài, tiêu hao thời gian quý giá. Có lẽ, đây là lần cuối cùng bọn họ được cuồng hoan. Thật ra họ cũng rất may mắn, sẽ không bởi vì biết mạt thế sẽ đến mà nôn nóng lo lắng, chờ đợi.

Mà bởi vì cô muốn sinh tồn ở mạt thế, nên không từ thủ đoạn, cướp đoạt tiên cơ.

Cố Cửu lắc đầu, đem suy nghĩ trong đầu cất đi.

Cô không làm sai, có lẽ trên thế giới này chỉ có mỗi cô biết được tình cảnh sau mạt thế. cô làm tất cả cũng chỉ vì sinh tồn ở mạt thế. Cho dù là ích kỷ, cô vẫn phải làm vậy.

Đặc biệt trong kiếp trước đã nhìn thấy rất nhiều sự việc, nội tâm càng thêm vô tình lạnh lẽo.

Cố Cửu chậm rãi đi dạo trong quán bar. Nhìn tốp năm tốp ba người ngồi với nhau, còn có nhiều đôi trai gái đang múa may quay cuồng quyến rũ trên sân khấu, nơi này là thiên đường để mọi người thả lỏng.

Cố Cửu tìm được một chỗ tối không khiến người khác chú ý tới rồi ngồi xuống.

Nhìn đoàn người xung quanh, cô đem tầm mắt nhìn về phía kia của quán bar. Nhớ kiếp trước nghe người ta nói, kho súng ống đạn dược nằm trong kho ngầm trong quán bar.

Tổ chức ngầm này đã sa lưới toàn bộ, thời gian lại trôi qua lâu như vậy nhưng không có ai đυ.ng tới, cuối cùng sau mạt thế mới có người phát hiện ra.

Như vậy có phải chứng minh là trong quán bar này nhân viên cũng không biết kho vũ khí đang tồn tại?

Cố Cửu vừa có suy nghĩ này nhưng lập tức lắc đầu phủ định.

Nhiều súng ống đạn dược như vậy, không có khả năng yên lặng không một tiếng động dời đến, tất nhiên phải thông qua người trong quán bar.