Chương 14

“… Là bởi vì nhìn anh Tuân của chúng tôi quá đẹp, cho nên thẹn thùng sao?”

Lam Lam cúi đầu tiến đến trước mặt cô. Có chút nghi hoặc lẩm bẩm lầm bầm nói.

“Đúng vậy, con gái của tôi lá gan trước giờ đều rất nhỏ, không dám nói chuyện với người xa lạ.”

Thấy sắc mặt của cô có chút không đúng, người phụ nữ vẫn luôn ngồi bên cạnh cô đem cô kéo qua, che chở cô ở sau lưng, quen thuộc bắt chuyện với Lam Lam.

“Các người là dị năng giả ở Lâm Nam? Là đi ra ngoài làm nhiệm vụ sao? Các người khẳng định là dị năng giả đứng đầu trong căn cứ Lâm Nam đúng không?”

“Đúng vậy.”

Mục Uyển Oánh nhìn thoáng qua phía Diệp Tuân: “Điều cùng một đội với phó chỉ huy của Lâm Nam.”

“Đúng vậy.”

Còn không đợi cho Lam Lam trả lời, người đàn ông ăn mặc như thanh niên ưu tú vẫn luôn đứng ở một bên lên tiếng trả lời, hơi có chút bộ dạng tự đắc:

“Toàn bộ Lâm Nam, không thể tìm ra đội ưu tú như chúng tôi.”

“Khoe khoang.”

Lam Lam thấp giọng khinh bỉ, nhìn sang hướng các cô lại vui vẻ lên, cũng như là rất quen thuộc hoit MỤc Uyển Oánh:

“Các người là dị năng giả của Vĩnh Đông? Vì sao lại chỉ có một mình? Là nhận nhiệm vụ đặc biệt gì sao?”

“Đúng vậy.”

Mục Uyển Oánh tự nhiên nói tiếp: “Bên trên phái chúng tôi đến Thiểm Thành một chuyến, thời gian an bài rất khẩn trương…”

Lời này của Mục Uyển Oánh có ẩn ý, thấy sắc mặt của cô không đúng, muốn cùng đám người Diệp Tuân nói lời cảm ơn, liền có thể lập tức đường ai nấy đi.

Nhưng không nhờ, còn không đợi bà nói xong, Lam Lam liền hưng phấn đánh gãy lời nói của bà.

“Các người cũng đi Thiểm Thành? Chúng tôi cũng đi, muốn đi chúng không?”

Nói xong, cô ấy lập tức ngẩng đầu nhìn Diệp Tuân, hỏi:

“Anh Tuân, có thể chứ?”

Trái tim cô đều nhấc lên, sau một lúc lâu, cô nghe được phía sau truyển đến một âm thanh quen thuộc đến cực điểm:

“Có thể.”

____________________

Ở chung ba năm sau tận thế, tiếp nhận hai năm bị vũ nhục, bị cường bạo, đến khi tử vong, giờ đây lại sống dậy trên thân thể của người khác, cũng đã đi qua hơn một năm mà thôi.

Hai người cũng không thể từ chối lời mời của Lam Lam bọn họ, sau đó vẫn lên ngồi trên xe của bọn họ.

Xe mà bọn Lam Lam mang đến là một chiếc xe địa hình ba hàng ghế đã được cải tiến.

Mập Mạp lên phía trước lái xe, người đàn ông toàn thân đen kín mít vẫn luôn không nói chuyện đi đến bên ghế phụ. Còn không chờ Mục Uyển Oánh lên xem Lam Lam và cái người thanh niên ưu tú gọi là Hứa Lâm xô đẩy đi đến hàng ghế thứ hai.

Nhìn người phía dưới đang dựa vào cửa xe nhắm mắt dưỡng thần, cô trầm mặt một chút, nói với Mục Uyển Oánh ở phía sau nói:

“Mẹ, mẹ ngồi ở giữa được chứ?”

“Đương nhiên có thể.”