Chương 15

Mục Uyển Oánh không có bất luận nghi ngờ gì liền lên xe, ngồi ở bên cạnh Diệp Tuân còn vỗ vỗ sang bị trí bên cạnh, tìm cho cô một cái lý do:

“Kha Kha không thoải mái thì nói, quả thực vị trí ngồi ở cửa xe tương đối tốt.”

Cô cười cười với Mục Uyển Oánh, xem như thừa nhận lời nói của bà, ngồi bên cạnh bà.

Mà một bên khác, người vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần giống như không chú ý đến tình huống bên các cô lại sau khi cô lên xe, nắm đấm càng thêm siết chặt.



Bảy người ngồi trên xe, dọc theo đường đi mười phần an tĩnh.

Bốn giờ trôi qua, ngồi ở hàng ghế trước Lâm Lam quay đầu lại đề nghị muốn tìm một nơi nghỉ ngơi một chút, ăn uống một chút. Cô ấy lại thấy được ở phía trước nổi lên một vằn nước dị tượng dao động.

Thấy vậy, sắc mặt cô ấy tái nhợt, vô cùng hoảng sợ thét chói tai với mập mạp phía trước:

“Mập mạp! Mập mạo mau dừng xe---”

“Anh Tuân, dị năng của anh Tuân lại bạo động!”

Lời này vừa nói ra, cô lập tức cảm giác được chiếc xe phanh gấp lại, trong xe mọi người bởi vì quán tính lớn nến nhào về phía trước.

Nhưng lúc này ai cũng cho rằng đây là chuyện nhỏ.

Mập mạp và Hắc Đầu Nhi từ ghế điều khiển mở cửa xe nhảy xuống, liều mạng chạy về phía xa xa, hàng ghế thứ hai Lam Lam và Hứa Lâm cũng không ngoại lệ.

Thậm chí sau khi Hứa Lâm mở cửa xe còn nói một câu thô tục.

Chỉ có Lam Lam thời điểm xuống xe còn quay đầu lại nói hét lên với cô và Mục Uyển Oánh một câu:

“Chạy mau, chạy mau lên!”

Chạy? Chạy cái gì?

Dị năng bạo động có nghĩa là gì?

Cô có chút ngẩn người liếc mắt nhìn Diệp Tuân, người vẫn luôn dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, hiện tại đã thống khổ bưng kín chặt đầu mình.

Người đàn ông trẻ tuổi gắt gao ôm lấy đầu của mình, trên khuôn mặt hiện ra những gân xanh, sắc mặt đỏ, như thể những mạch máu dưới da ngay lập tức sẽ căng đứt, cả người đáng sợ dữ tợn như muốn chết.

“Kha Kha, đi mau!”

Mục Uyển Oánh nhanh chóng tìm tay cô hướng ra ngoài xe chạy, cô tùy theo người phụ nữ chạy theo phía trước, trong đầu óc trống rỗng đi theo sau bà.

Nhưng khi cô bước một chân xuống xe, dẫm xuống đất, một cổ lực lượng mạnh mẽ đem cô hung hắn tím trở về.

Cô thấy sắc mặt Mục Uyển Oánh mười phần hoảng sợ, dùng hết sức khàn giọng gọi cô Kha Kha.

Mà một giây sau, trong mắt cô hết thảy đều biến thành một một đen hắc ám.

Có người chặt chẽ đem cô bao vây trong lòng ngực, để sát vào bên tai cô mang theo khí nóng.

Hắn ta gọi cô:

“Chị gái.”

“Chị cuối cùng cùng trở lại.”

“A Tuân rất nhớ chị.”