Chương 5

Lực phá hoại vô cùng lợi hại của hệ lôi điện cùng với dị năng hữu ích của không gian, Tống Tư Dần nhanh chóng thành lập căn cứ Lâm Nam vô cùng phát triển.

Không chỉ như thế này, sau một lần sốt cao hôn mê, cô cũng đã thức tỉnh dị năng của chính mình: hệ nước.

Hết thảy đều là những phương hướng phát triển tốt.

Ngay cả Tống Tư Dần và Diệp Tuân, cũng giống như thật sự đem cô thành em gái chị gái mà đối xử, sau tận thế các cô vẫn là người nhà của nhau.

Khi đó cô cứ tưởng là như vậy.

Nếu không phải sau khi cô thức tỉnh dị năng, Tống Tư Dần và Diệp Tuân cùng nhau cường bạo cô, đem cô nhốt trong phòng không cho cô rời đi, mỗi ngày không biết ngày đêm thao cô, biến cô thành một công cụ giam cầm.

Cuối cùng, còn hủy đi dị năng của cô, làm cho cô một lần nữa biến thành một người bình thường, buộc cô phải nhảy vào đàn tang thi.

Có lẽ cô thật sự đem bọn họ coi thành anh trai em trai của mình.

---------------------------------

Trong giấc mơ, lần này người đẩy chiếc cửa đóng kín chính là Tống Tư Dần.

Tống Tư Dần và Diệp Tuân, người cô sợ hãi chính là Tống Tư Dần, hắn ta thủ đoạn cường ngạnh, đối với cô chưa bao giờ mềm lòng. Đặc biệt là sau khi cô có ý đồ chạy trốn, hắn ta càng đem cô nhốt vào trong nhà, làm cô ba ngày cũng chưa thể xuống giường.

Hơn nữa, hắn ta còn đeo xích chân vào mắt cá chân của cô, khiến cô không thể đi ra khỏi nhà.

Hắn ta nói dù chết, cũng chỉ có thể chết trong tay của hắn ta.

Đúng thật… Là người điên.

Rõ ràng, ở trước khi tận thế xảy ra, hắn ta không đối xử với cô như vậy.

Tống Tư Dần thức tỉnh chính là dị năng lôi điện, bởi vậy, khi hắn ta cảm thấy cô không ngoan, sẽ dùng tới cái kia trừng phạt cô.

Dị năng này cường đại đến mức có thể trong thực chiến làm kẻ thù và tang thi nhanh chóng mất mạng, nhưng ở trên giường, lại có thể trở nên cực kỳ nhỏ rất nhỏ chỉ là du tẩu ở vị trí đó trên người, khiến cho độ nhạy cảm trên người cô kí©h thí©ɧ phóng đại, làm cô không chịu nổi xin tha.

Ở trong mộng, Tống Tư Dần đẩy cửa tiến vào trong tay lại thường có một dòng điện nhỏ, mỗi lần cô nhìn thấy hắn ta đều sợ hãi trốn chạy.

Nhưng động tác né tránh của cô chỉ làm cho ánh mắt người đàn ông càng thêm u ám, hắn ta hướng về phương hướng của cô duỗi tay, tím chặt mắt cá chân----

“Anh… Anh!”

Cô vội vàng giữ chặt tay của người đàn ông trên mắt cá chân, khϊếp đảm kêu xưng hô mà hắn ta thích. Trong sắc mặt lãnh trầm cùng ánh nhìn chăm chú của người đàn ông, cô sợ hãi cơ hồ muốn khóc tới nơi.

Đây đều là cảm xúc hắn ta để lại cho cô.

“Không…Từ bỏ có được không?”

Cô khóc rất lợi hại, nước mắt một viên lại một viên rớt xuống trên mu bàn tay hắn ta: “…Thật sự, rất đau, còn không tốt.”

Vào năm bị bọn họ nhốt năm thứ hai, cô đã sớm học xong cách thuận theo bọn hắn cầu xin tha.

Nhưng mà, lời này lại khiến cho Tống Tư Dần có chút nửa điểm sắc mặt hòa hoãn. Hắn ta đem cô túm qua, hoàn toàn đem cô đè ở dưới thân hắn, hắn ta mở miệng nói với cô:

“Tối hôm qua em không có cự tuyệt Diệp Tuân làm em.”

“Tri Dữ.”