Chương 6

Sau khi bừng tỉnh từ cơn ác mộng, cô mới phát hiện sắc trời ngoài xe đã mơ hồ sáng.

Đúng ra là cô nửa đêm đầu thì nghỉ ngơi, nửa đêm sau thì gác đêm, nhưng cô lại ngủ cả một đêm, Mục Uyển Oánh cũng không có đánh thức cô.

Ngoài xe, người phụ nữ vẫn luôn kiên trì cảnh giác tuần tra khắp nơi, đã có chút không chịu nỗi hơi hơi dựa đầu vào xe, trong mắt đã tràn đầy tơ máu.

Thấy thế, cô có chút sửng sốt.

Xuống xe kêu người phụ nữ, cô người ở ghế điều khiển để cho bà nghỉ ngơi, lộ trình buổi snags liền giao cô cho cô.

Xăng trong xe đã không quá nhiều, người phụ nữ nói đi đến trạm xăng dầu phía trước thử vận may.

Kỹ thuật lái xe không tốt cũng không xấu, còn muốn phân thân chú đi tình huống bốn phía xung quanh, cái này làm cho tình thần của cô căng chặt. Vẫn luôn chạy đến gần giữa trưa, cô muốn đánh thức người phụ nữ một chút hỏi có muốn ăn nghỉ ngơi một chút không, lại cảm thấy xe bán tải có chút lay động.

Trong lúc nhất thời, không biết tang thi từ nơi nào đuổi ở phía sau xe bán tải, thậm chí còn có con túm chặt vào bên cạnh xe bán tải, giãy dụa muốn hướng lên trên xe.

Con quái vật này không biết là đã chết bao lâu, chỉ dựa vào bản năng leo lên, da thịt hư thối cùng thân thể tàn khuyến căn bản không cảm giác được đau đớn, chỉ biết tìm hơi thở của người sống không ngừng truy đuổi gặm cắn.

Mắt thấy tang thi tràn đầy da thịt hư thối tanh tưởi cùng mủ dịch, đã nắm chặt bên cạnh xe bán tải, đang thử thăm dò leo lên trên, cô cảm giác đại não của mình bị thứ gì đập vào đau.

Cô sợ hãi thứ đồ vật xấu xí đó.

Đặc biệt là khi đời trước của cô còn bị những thứ này gặm cắn mà chết.

Đến bây giờ, chỉ cần cô vừa nhìn thấy chúng nó, cô liền lập tức hồi tưởng cảnh bị chúng nó bao quanh, thứ xấu xí tanh tưởi tre già măng mọc phát gục trên người cô há to miệng gặm cắn, da thịt bị cắn xé ra đau nhức, làm cô một tiếng lại một tiếng đau đớn kêu ra tiếng…

Cô phát điên giẫm xuống chân ga, sắc mặt tái nhợt kêu người phụ nữ bên cạnh:

“Mẹ… Mẹ mẹ, mau dậy đi, có tang thi, mau dậy đi mẹ!”

Sau khi kêu lên, giọng nói của cô gần sắp hỏng.

Khi cô hét lên, mấy năm canh gác của Mục Uyển Oánh làm bà nhanh chóng tỉnh táo lại. Thấy tình huống ở kính chiếu hậu, bà bình tĩnh nói với cô:

“Kha Kha không cần sợ hãi, con cứ chuyên tâm lái xe phía trước, chuyện khác cứ giao cho mẹ giải quyết.”

Nói xong, bà liền thò người ra bên ngoài, phóng thích dị năng của chính mình.

Dị năng hệ thổ giống với dị năng hệ phòng thủ, ví dụ như chế tạo hàng rào, ngăn cản tang thi đi tới con đường chờ.

Nhưng mà, dị năng của dị năng giả cũng không phải sử dụng vô điều kiện.