Chương 7

Thông thường, dị năng giả bởi vì tinh thần không đủ mạnh, hoặc nguyên nhân là dị năng thiên phú, mà tạo ra dị năng uy lực không đủ mạnh. Thậm chí, một ít dị năng giả sử dụng dị năng với tần suất nhiều, sẽ bị kiệt sức dẫn tới trong khoảng thời gian ngắn không thể sử dụng được dị năng.

Dị năng thiên phú của Mục Uyển Oánh tính cũng không tồi, hơn nữa cát vàng trên mặt đất coi như là sân nhà của bà, dùng mấy cái giải quyết xong con tang thi bám bên cạnh xe bán tải, bà móc ra kiếm gỗ đối phó với hai tang thi bò lên trên xe.

Chỉ là, tình huống như cũ không lạc quan.

Mục Uyển Oánh hơn phân nửa thò ra khỏi xe, nhìn xa xa một đoàn tang thi theo kịp, sắc mặt cũng một chút ngưng trọng, bà thúc giục con gái bên trong xe:

“Kha Kha, mau nhanh một ít, chúng ta gặp phải đoàn tang thi.”

“Không…Không được.”

Cô gắt gao dẫm lên chân ga, sắc mặt đã sớm tái nhợt không một chút máu.

“Không, không được, mẹ…mẹ. xe không đi.”

________________________________

Người phụ nữ đem kiếm gỗ cho cô.

Hai ngươi xuống xe, hướng về trạm xăng dầu cách đó không xa chạy như điên mà tới. Nhưng theo sát phía sau là đám tang thi không biết mệt mỏi, tốc độ không thể so với hai người chậm nửa điểm.

Đám tang thi đem hai người ép tới phía trên tầng thượng của trạm xăng dầu, cô đem cái thang trợ giúp hai người bò lên đẩy xuống dưới.

Nhưng mà, vẫn không ngừng có tang thi cố vươn lên, một hướng lên trên, tang thi sau đạp lên tang thi trước, đạp lên đồng loại hướng lên trên.

Bọn chúng đều đối lả.

Cô đã dùng hết đạn, những thứ dị năng tạo ra càng ngày càng nhỏ, cô vung lên một cây ống thép, run thân mình nắm chặt ống thép trong tay, đối với những cái đầu tang thi leo lên từng cái từng nện thật mạnh xuống.

“Kha Kha, Kha Kha! Mau đến bên cạnh mẹ, không cần phải chiến đấu một mình!”

Người phụ nữ bởi vì một lần không bảo vệ tốt con gái của mình mà bất an, đứng ở góc nhiều tang thi nhất, còn không dừng kinh hoảng kêu tên con gái, muốn đem con gái mình bảo vệ ở sau lưng.

“Mẹ, con không có vấn đề gì, mẹ cứ lo cho mình thật tốt là được!”

Cô lại đem một con tang thi leo lên đạp thật mạnh xuống dưới, trên trán lưu lại mồ hôi dính vào trong mắt, đôi tay nhức mỏi cầm sắp không cầm nổi ống thép.

Nhưng chính là lúc này, Mục Uyển Oánh đứng ở nơi nhiều đám tang thi nhất không dùng được dị năng nữa, mất đi dị năng của mình, bắt đầu có tang thi bò lên…

Người phụ nữ nhìn tang thi trở nên ngày càng nhiều, chen chúc, quay đầu lại nhìn tình hình bên con gái, không biết suy nghĩ cái gì, bà đột nhiên hướng về phía tang thi mà đi đến.

Cô quay người lại thấy một màn này, kêu to ra tiếng:

“Mẹ_____”