Chương 47: Tâm ý

Chẳng biết rượu đưa tới lúc nào, trong tiểu đình của Phượng Nghi cung, Sở Trạm đã uống không ít.

Tựa vào lan can mà nhìn, toàn bộ phong cảnh hoa viên hầu như đều có thể thu vào đáy mắt, Sở Trạm thể nhưng tựa lan can chỉ để nhìn cá chép bơi tới bơi lui bên dưới hồ nước.

Những con cá chép này đã có thói quen được người nuôi dưỡng, bình thường chỉ cần thấy có người xuất hiện bên cạnh hồ liền sẽ tự giác chủ động bơi qua, chờ người cho ăn. Đương nhiên hôm nay cũng không ngoại lệ, Sở Trạm mới vừa đến nằm trên lan can, mấy con cá đỏ đỏ vàng vàng đã nhanh vây lại.

Uống không ít rượu, đầu óc Sở Trạm đã có chút say, thuận tay cầm lấy chén rượu đổ xuống, mấy con cá cũng không biết nàng đổ là cái gì, chỉ nghĩ rằng là thức ăn ngon, liền vây quanh tranh nhau. Nhưng ai biết được rượu vừa vào trong nước đã hòa cùng nước hồ, ngoại trừ chút mùi rượu ra, cũng chẳng có gì.

‘Đoành đoành’ hồ nước một mảnh ồn ào. Sở Trạm đột nhiên nghĩ thú vị, liền cười, Diệp Tư Vũ thấy thế hơi cau mày, đột nhiên không biết nói gì mới tốt. Hồi lâu, nàng nới nói, “Dường như chúng ta đã gặp qua Phùng tiểu thư kia, lần trước cùng chúng ta tranh thuyền bên Tĩnh Lăng hồ tựa hồ là tiểu thư cùng công tử Phùng gia.”

Sở Trạm híp mắt suy nghĩ một hồi, lúc lâu mới dường như nhớ tới tiểu thư Phùng gia mang theo kiêu ngạo, nhìn cũng đều lười nhìn các nàng kia. Phùng tiểu thư này xác thực lớn lên xinh đẹp, tuy rằng Sở Trạm không ghét tính tình kia của nàng, nhưng cũng không thích chút nào. Nàng là người kiêu ngạo, giống Thái tử Việt quốc bị bắt làm tù binh, nhưng kiêu ngạo cũng có lý do. Thái tử Việt quốc kiêu ngạo vì hắn vốn là một người văn võ toàn tài, thế nhưng Phùng tiểu thư ngoài khuôn mặt xinh đẹp ra nàng cũng không còn gì khác để được nhắc đến.

Tựa vào lan can tiếp tục nhìn cá chép chuẩn bị bơi đi trong hồ, Sở Trạm bĩu môi nói, “Lúc trước nhìn thấy Phùng tiểu thư kia thì nàng cũng đã qua tuổi cập kê rồi, với quyền thế của Phùng gia, đến giờ cũng sẽ không ai không muốn thú đi.”

Xuất thân thế gia Diệp Tư Vũ tự nhiên nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Sở Trạm, bất quá nét mặt lại là từ chối cho ý kiến. Ánh mắt nàng phức tạp nhìn một chút Sở Trạm, trong giọng nói cũng là bất đắc dĩ, “Ta xem Phùng tiểu thư kia cũng là một người tâm cao khí ngạo, đến lúc đó ngươi chỉ cần biểu thị xa cách một chút, nàng tự nhiên sẽ không tiếp tục dây dưa.” Có chút chuyện không thể nói thẳng, chi bằng nói chuyện thực tế mới tốt.

Sở Trạm cúi đầu không đáp, trong lòng nàng có chút sầu khổ. Hôm nay nàng đến vốn là mang theo hơn phân nửa tư tâm, từ khi nàng hiểu suy nghĩ của mình, một mặt muốn che giấu suy nghĩ của bản thân không cho Diệp Tư Vũ biết, miễn cho nàng xa lánh, mặt khác nàng lại hy vọng Diệp Tư Vũ đối nàng khác biệt, cho nên không ngừng hấp dẫn.

(Ngôn: Đây là tiền đề cho câu chuyện ‘sợ anh biết lại sợ anh không biết, muốn anh biết lại muốn anh không biế’t của mấy má :]] )

Những ngày này, thời gian Sở Trạm đến Phượng Nghi cung giảm đáng kể, không chỉ vì quy tắc trong cung rất nhiều, mà chính là do mâu thuẫn trong lòng nàng mới là nguyên nhân quan trọng nhất. Thế nhưng mâu thuẫn hoàn mâu thuẫn, Sở Trạm hôm nay nhận được thánh chỉ nên nhịn không được mới chạy tới Phượng Nghi cung, muốn nhìn xem Diệp Tư Vũ sẽ phản ứng thế nào.

Sở Trạm nhìn thấy phản ứng của Diệp Tư Vũ hôm nay, vừa vui lại vừa buồn. Lúc mới đầu Diệp Tư Vũ quả thật phản ứng rất lớn, vẻ mặt không thể chấp nhận được, nhưng về sau, nàng không phản ứng như trước, thay vào đó bắt đầu phân tích được mất cho nàng, vì nàng bày mưu tính kế.

Diệp Tư Vũ chăm sóc nàng, không thể nghi ngờ việc này, thế nhưng sự quan tâm của Diệp Tư Vũ là loại quan tâm nào? Là quan tâm hài tử mà mình nuôi lớn hay đã biến thành loại quan tâm của nàng (Sở Trạm) dành cho nàng (Diệp Tư Vũ)? Sở Trạm xưa nay đều tự cho mình thông minh nhưng vẫn chẳng thể nhìn thấu. Chì là bộ dáng lí trí của nàng, khiến Sở Trạm nhịn không được gai mắt.

Diệp Tư Vũ ở bên cạnh thao thao bất tuyệt căn dặn Sở Trạm hồi lâu, nhìn bộ dáng bình tĩnh lạnh nhạt như cũ của nàng, Sở Trạm cuối cùng nhịn không được hỏi, “Phụ hoàng nói để Lễ bộ chọn ngày lành gần nhất cử hành hôn lễ, có thể Trạm nhi rất nhanh sẽ thành hôn. Mẫu hậu, người không có gì muón nói với Trạm nhi sao?”

Không nghĩ tới Sở Trạm sẽ đột nhiên xen mồm, hơn nữa lại là vấn đề đột ngột như vậy, Diệp Tư Vũ mới vừa giống như mẫu thân căn dặn đủ điều bị Sở Trạm cắt ngang, lời đến bên miệng cũng không nói ra được. Về vấn đề Sở Trạm mâu thuẫn, nàng không trả lời nhưng đột nhiên trầm mặc hẳn khiến cho Sở Trạm nhịn không được hy vọng, Diệp Tư Vũ có đúng hay không đã đoán ra tâm tư của nàng rồi?

Đương nhiên, Sở Trạm còn chưa hồ đồ đến nỗi nói chuyện tình ái với Diệp Tư Vũ. Vô luận Diệp Tư Vũ có thật sự biết hay không, vô luận Diệp Tư Vũ có tình cảm khác với nàng hay không, hiện tại bắt nàng biểu lộ tâm ý của mình cũng chẳng phải là chuyện sáng suốt. Tuy nàng hy vọng, kết quả cuối cùng cũng là hai người rối rắm mà thôi.

Kích động nói xong, Sở Trạm dường như có chút hối hận, nhưng giờ nói thêm gì cũng là vô ít, bầu không khí thoáng chốc im lặng rất nhiều.

Hồi lâu, Diệp Tư Vũ lần thứ hai mở miệng, “Ngươi xuất chinh hai năm, kỳ thực là một cơ hội tốt cho ngươi. Ta biết ngươi không có bất kỳ lưu luyến gì với Hoàng cung này, chỉ cần chạy đến chiến trường, ngươi liền có thể tự do cả đời, khôi phục thân phận hoàn toàn không thành vấn đề. Thế nhưng ngươi không làm như vậy.”

Sở Trạm vô thức hé môi, lại cúi đầu nhìn chằm chằm chén rượu trong tay, qua một lúc mới lạnh lùng nói, “Lúc đó chiến sự khẩn cấp, nhi thần thân là chủ soái, tự nhiên không thể lâm trận bỏ chạy. Trên chiến trường còn có hàng nghìn hàng vạn người nhìn ta nữa.”

Diệp Tư Vũ nghe vậy nhưng vẫn *bất vi sở động* (không có động tĩnh), thản nhiên nói, “Chiến sự kéo dài hai năm, ta mặc dù ở tại thâm cung, nhưng không phải hoàn toàn không biết chuyện tiền tuyến. Chiến sự khẩn cấp quả không sai, thế nhưng tình hình khẩn cấp chỉ diễn ra nửa năm, còn một năm rưỡi kia, ngươi có khi có cơ hội rời đi, bệ hạ cũng sẽ có thời gian điều người khác đến thay ngươi.”

Diệp Tư Vũ nói chính là sự thật, từ buổi tối trước khi xuất chinh ấy, Diệp Tư Vũ đã nói những lời này với Sở Trạm. Trên chiến trường một mảnh hỗn loạn, muốn tìm một trận chiến nhỏ để thoát thân, đối với Sở Trạm là chuyện dễ dàng, chỉ là nàng lại chẳng nguyện ý làm vậy.

Sở Trạm không có ý mai danh ẩn tích, có khôi phục thân phận hay không Sở Trạm cũng không quan trọng, Sở Trạm thích chính là trời cao biển rộng tự do tự tại. Hoàng cung này nàng nhất định không lưu luyến, nhưng người trong Hoàng cung kia, vô luận thế nào nàng cũng không thể buông tay, cho nên nàng hầu như không do dự, lần thứ hai trở về.

Sở Trạm tự nhiên không thể nói ra nguyên nhân ấy, Diệp Tư Vũ cũng không tiếp tục nói về vấn đề này. Chuyện vừa đổi, lại nói, “Mặc kệ người vì cái gì trở về, nhưng đây đã là sự thật, kể từ khi ngươi chọn quay lại, như vậy tiếp theo không thể trốn tránh. Không khôi phục thân phận, trong mắt mọi người, ngươi một đời đều chỉ có thể là nam tử, như vậy thành thân là không thể tránh khỏi.”

Sở Trạm lần thứ hai cúi thấp đầu. Nàng nghĩ dường như hôm nay nàng không nên tới, thử Diệp Tư Vũ là chuyện rất khó khăn, nàng hiện tại hoàn thành không được, Diệp Tư Vũ chỉ hỏi mấy câu thôi mà nàng đã thấy chột dạ, luôn nhịn khong được cúi đầu. Hơn nữa Diệp Tư Vũ nói cũng chẳng sai, điều này làm nàng nghĩ bản thân hôm nay chạy tới đây là tự tìm khổ não cho mình.

Được rồi, Sở Trạm lại thấy xoắn xuýt.

Ở chung cùng Diệp Tư Vũ mấy năm, Sở Trạm lại chưa từng che giấu trước mặt nàng, nàng tự nhiên là liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư Sở Trạm. Vừa rồi còn là Hoàng hậu nương nương nghiêm túc, tâm trạng nặng nề, đột nhiên lại cảm thấy có chút buồn cười, cái người gần hai mươi tuổi kia, dường như chính là hài tử mười năm trước, trước mặt nàng lộ ra tính tình trẻ con.

Đối với điều này, Diệp Tư Vũ thật ra không cảm thấy có gì không tốt, người này không phải là người không biết nặng nhẹ, bộ dáng giỏi giang bên ngoài nàng cũng đã nghe nói qua, như vậy là đủ rồi. Nàng khẽ nâng lên khóe môi, đôi mắt xinh đẹp hơi cong, tay bất giác xoa đầu Sở Trạm, “Được rồi được rồi, mẫu hậu biết người không vui. Phùng Doanh Ngọc kia vô luận xấu hay tốt, ngươi cũng không quen thuộc, sau này muốn sinh hoạt cùng với một người như vậy, ngươi không vui cũng là bình thường.”

Đột nhiên nghe Diệp Tư Vũ dùng ngữ khí dỗ dành trẻ con, lòng Sở Trạm nhất thời càng không cam tâm. Trước đây không hiểu lòng mình nàng đã không vừa ý việc Diệp Tư Vũ luôn đối đãi nàng như trẻ con, hiện tại nàng càng hy vọng bản thân cùng Diệp Tư Vũ đứng ngang hàng, tự nhiên càng không muốn nàng đối xử với mình như vãn bối.

Cho tới bây giờ Sở Trạm nếu không vui đều biểu thị rõ ràng trước mặt Diệp Tư Vũ. Khi còn bé nàng sẽ bĩu môi, phồng lên khuôn mặt bánh bao nho nhỏ, hiện tại đường nét gương mặt đã rõ ràng, sớm đả không còn vẻ phúng phính khi còn bé, nhưng nàng có khi vẫn nhịn không được bĩu môi, mặt tuy không còn như bánh bao nhưng vẫn khả ái như cũ.

Biết rõ bầu không khí hiện tại có chút không đúng, nhưng Diệp Tư Vũ nhịn không được đưa tay véo véo gương mặt Sở Trạm. Mềm mại, nhẵn nhụi, trơn bóng, gần như là xúc cảm đặc biệt của thiếu nữ, hơi khác so với trước đây, nhưng luôn khiến người ta yêu thích không muốn rời tay.

Chuyện như vậy, đều không phải lần đầu tiên xảy ra, Sở Trạm nhịn không được giật giật khóe môi nhưng bởi do động tác xoa nắn của Diệp Tư Vũ mà khuôn mặt có chút méo mó. Bất quá Sở Trạm vẫn không thể khước từ hành động thân mật của Diệp Tư Vũ, cho dù…hành động này có chút không thể nói nên lời.

Cũng không biết là do cơ bắp co rút hay do hôm nay tâm tình không tốt còn uống rượu, Sở Trạm đột nhiên đưa tay nắm lấy tay Diệp Tư Vũ, sau đó trong lúc đối phương còn chưa phục hồi tinh thần, một nụ hôn rơi vào lòng bàn tay đối phương.

Xúc cảm mềm yếu, nhẹ nhàng nhồn nhột, mặt Diệp Tư Vũ thoáng đỏ. Trước khi nàng phản ứng thì đã vô thức nhanh chóng rút tay ra, sau đó hung hăng trắng mắt liếc Sở Trạm. Chưa để Sở Trạm giải thích, dù là cơ hội nhỏ nhoi, Diệp Tư Vũ cái gì cũng không nói, đứng dậy bỏ đi.

Sở Trạm ngẩn người, ngơ ngác nhìn tay rồi lại sờ sờ môi của mình, đầu óc choáng váng vì uống say càng thêm mơ hồ. Đợi đến khi phản ứng kịp ngẩng đầu tìm người, một thân bạch y đã sớm thoát khỏi tầm nhìn của Sở Trạm. Nàng vô thức đứng dậy định đuổi theo, nhưng chân còn chưa nhấc đã đột nhiên dừng lại.

Diệp Tư Vũ vừa rồi giận sao? Diệp Tư Vũ giận! Là bởi vì chán ghét hành động của nàng sao? Sở Trạm thật không rõ.

Suy nghĩ của tác giả: Tâm tư Diệp Tư Vũ rất khó đoán nga