Chương 5: Hoa Đào Nát

Kỳ nghỉ mười một ngày trôi qua nhanh chóng, Tô Nghi sáng sớm trở lại văn phòng với quầng thâm nặng trĩu dưới mắt.

Lý Nham ngồi bên cạnh cô ăn bánh bao, trêu chọc cô nói: “Kỳ nghỉ lễ quá buồn chán? Quầng thâm mắt giống như mắt gấu trúc vậy.”

Trong lòng Tô Nghi có nỗi khổ không nói được, đành phải cười cười không nói gì.

Tối hôm qua tâm tình thay đổi rất nhanh, cả đêm trằn trọc không ngủ được, hôm nay đi làm khó tránh khỏi bị người khác hiểu lầm.

Giám đốc Viên Bùi treo nụ cười ấm áp, đi ngang qua chỗ ngồi Tô Nghi, kêu Tô Nghi sửa sang lại tốt văn kiện rồi đưa tới văn phòng hắn, không đợi Tô Nghi cự tuyệt trực tiếp đặt một phần bữa sáng tinh tế.

Đám người đi xa, Lý Nham đáng khinh làm mặt quỷ với Tô Nghi: “Mình nói này, Viên Bùi khẳng định có ý với cậu.”

Nghe Lý Nham nói, Tô Nghi phản cảm ghê gớm, cô đẩy bữa sáng cho Lý Nham, tức giận mà nói: “Ăn xong có ngăn nổi miệng cậu không?”

Tô Nghi thực sự không muốn nói chuyện về tình yêu văn phòng, cô chỉ nghĩ làm một nhân viên có năng lực.

Mà Viên Bùi tuyệt đối không phải là lương phối, hắn chính là tên bại hoại khoác ngoài vỏ bọc hiền lành.

Viên Bùi này diện mạo điển trai, năng lực làm việc lại cao, dù đã qua tuổi 30, nhưng vẫn chú ý ăn mặc, ra tay hào phóng, là người đàn ông độc thân hoàng kim quý hiếm trong công ty.

Lý Nham thoạt nhìn không rõ người này, Viên Bùi coi trọng Tô Nghi, quả thực là phúc khí của Tô Nghi, giật dây xúi giục Tô Nghi xông lên.

Nhưng mà chỉ có Tô Nghi biết, Viên Bùi là tên cặn bã từ đầu đến đuôi, rõ ràng đã kết hôn lại rêu rao rùm beng là mình độc thân, tán gái khắp văn phòng.

Đến nỗi Tô Nghi làm sao biết được, vậy phải cảm tạ đám quỷ bát quái trong phòng trà kia.

Đây không phải lần đầu tiên Viên Bùi quấy rầy cấp dưới, rất nhiều cô gái chưa có kinh nghiệm sống sau khi bị cưỡиɠ ɧϊếp đã khiếu nại công ty, kết quả lại bị Viên Bùi dùng quan hệ ép xuống.

Cuối cùng mấy cô gái gây rối bị sa thải, Viên Bùi lông tóc không hao tổn cái gì, thậm chí còn thăng chức tăng lương.

Đám quỷ trong phòng trà tức giận đến nỗi mỗi ngày đều công khai lên án Viên Bùi.

Tô Nghi tưởng tưởng đến chính mình chẳng những gặp xui xẻo trong trứng, còn luôn hút hoa đào nát, 24 năm độc thân trong bụng mẹ.

Theo đạo lý mà nói, Tô Nghi đủ tiêu chuẩn mỹ nữ, mắt ngọc mày ngài, làn da vô cùng mịn màng, trắng nõn tinh tế, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay với đôi mắt to ngập nước, dáng người trước lồi sau mảnh mai, cao gầy lả lướt, toàn thân tìm không ra một tật xấu.

Tuy nhiên đường tình duyên của các mỹ nữ thường gập ghềnh, Tô Nghi cũng không ngoại lệ.

Ở thời điểm cao trung, có anh chàng nhà giàu đẹp trai theo đuổi Tô Nghi.

Khi đó Tô Nghi làm công đến tối tăm, tuy rằng thành tích cô tốt mà nhận được hỗ trợ học phí từ các hảo tâm, nhưng viện phúc lợi còn rất nhiều người cần trợ giúp, vì thế Tô Nghi tự đi làm công để kiếm tiền sinh hoạt cho mình.

Lúc này Tô Nghi cũng mới mười mấy tuổi, đối mặt với lao động chân tay nặng nề cùng anh chàng đẹp trai nhà giàu theo đuổi, tư tưởng của cô suýt nữa sai lầm.

Thời điểm Tô Nghi sắp bị dụ dỗ, lão quỷ đang du đãng gần đó đột nhiên bay qua, cũng mặc kệ Tô Nghi nghe hay không, chỉ vào anh chàng nhà giàu bô bô giảng: “Cậu trai này không quá được, thích cô gái xinh đẹp, trừ bỏ nhóc, đồng thời còn theo đuổi vài đứa con gái xinh đẹp nữa, theo đuổi tới tay rất nhiều không đến một tuần liền chán ngấy. Ghê tởm hơn chính là bắt cô gái phá thai vì hắn, cuối cùng cô gái muốn chết muốn sống, tra nam này cũng không xuất hiện!”

Lão gia càng nói càng tức giận: “Đám quỷ khu này chúng ta đều biết đến hắn, vừa thấy hắn ra tay móc nối với cô gái tốt, chúng ta hận không thể gõ cho cô gái đó tỉnh. Nhưng cố tình không ai nghe thấy chúng ta nói chuyện, luôn có người bị lừa.”

“Ai da, đây là thế đạo gì a, ỷ vào có hai đồng tiền dơ bẩn đi đùa bỡn gái khắp nơi. Chậc chậc chậc, cũng không sợ báo ứng.” Lão gia vỗ đùi, vừa nói vừa lắc đầu.

Lão gia lòng đầy căm phẫn đã hấp dẫn một bác gái quỷ tóc xoăn ngắn: “Cái thằng nhóc này ta biết, đặc biệt thích tìm nữ sinh cao trung, mất lương tâm.”

Lão gia tự nhiên quen thuộc cùng bác gái nói chuyện: “Cũng không phải là gần đây vừa mới lừa một cái thành tích tốt, đứa nhỏ lớn lên lại ngoan ngoãn. Kết quả bị lão sư bắt gặp, gọi phụ huynh, đứa nhỏ lập tức chịu không nổi, ở nhà khóc sướt mướt không muốn đi học, cuối cùng vẫn bị tra nam đá. Mắt thấy phải đi đại học, đứa nhỏ không dốc tâm học tập, thành tích xuống dốc không phanh, tiền đồ tốt bị hủy hoại. May mắn ba mẹ trong nhà còn có khả năng, đập nồi bán sắt đem con gái xuất ngoại, để nó làm lại từ đầu.”

Bác gái vỗ đùi nói: “Tạo nghiệt a, chỉ mong cô gái nhỏ này về sau chăm chỉ học hành, hiếu thuận ba mẹ, chờ học xong, còn rất nhiều chàng trai tốt.”

Tô Nghi nghe xong lau mồ hôi lạnh một phen, nếu tự mình rơi vào phỏng chừng không còn may mắn như vậy.

Cô trăm triệu không nghĩ tới thoạt nhìn hào hoa phong nhã như vậy, học trong một trường đại học nổi tiếng, nam nhân nói chuyện văn nhã lịch sự đời tư lại như vậy, vỏ bọc đẹp đẽ cũng không che giấu được tanh tưởi bên trong.

Tuy rằng Tô Nghi luôn cảm thán mình xui xẻo, thấy những thứ không nên thấy, nhưng nếu không có những lão quỷ tốt bụng này, Tô Nghi phỏng chừng lại trở thành cô gái tiếc hận trong miệng lão gia.

Tô Nghi lại không dám mơ xa không làm mà hưởng, cô nhanh nhẹ cự tuyệt tra nam, thành thành thật thật mà đi làm công kiếm tiền, cho dù vừa khổ lại mệt, nhưng cũng không dám tái phạm sai lầm.

Sau khi tốt nghiệp cao trung, Tô Nghi gặp lại lão quỷ tốt bụng lúc trước.

Một đám bác gái quỷ trang điểm xinh đẹp quay xung quanh lão gia, nghe thanh âm lão tình cảm dạt dào mà *phun tào tra nam kia: “Thằng nhóc kia cuối cùng cũng đạp phải ván sắt, tự mình cho rằng cô gái ngoan ngoãn kia không có gia thế, kết quả anh trai nhân gia lại là lưu manh không muốn sống, kêu mấy cái anh em chặn hắn, đánh mặt mũi bầm dập. Còn uy hϊếp hắn nếu báo công an, coi như hắn vào tù, thì anh em hắn sẽ tiếp tục giúp hắn báo thù. Thằng nhóc đó lập tức sợ, cũng không dám xuất hiện nữa.”

(*) Phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm.

Lão gia vừa nói vừa quơ tay múa chân, bộ dạng hận như không thể đi lên đá hai chân.

Một đám lão thái thái cũng thống khoái vỗ tay, ngươi một lời ta một lời mắng tra nam thương tích đầy mình.

Nhìn tinh thần trọng nghĩa mười phần của bác trai bác gái, Tô Nghi lần đầu tiên cảm thấy quỷ cũng có chút đáng yêu.