Chương 4: Lý Đình Đình

Mười giờ tối, là thời điểm quỷ hồn hoạt động mạnh nhất, thế nhưng Tô Nghi một chút cũng không bị ảnh hưởng, tâm tình cô rất tốt dùng băng đô tai thỏ xinh xắn để giữ mái tóc đen mượt sau đầu, gật gù đắc ý đánh răng, tế bào toàn thân trên dưới đều toát ra vẻ vui mừng.

Tô Nghi đang say xưa thì cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua sau lưng, cô gái mặc đồng phục học sinh cột tóc đuôi ngựa bất thình lình hiện ra bên cạnh.

Trái tim Tô Nghi đột nhiên co rút lại, cô giật mình kinh hãi, thét lên một tiếng chói tai, bọt biển trong miệng phun tung tóe lên tường.

Không phải đã không nhìn thấy quỷ sao? Vì sao cái gia hỏa này đột nhiên hiện ra.

Cô gái này là một quỷ hồn quen thuộc, tên là Lý Đình Đình, bởi vì từ nhỏ đến lớn học tập bị cha mẹ yêu cầu nghiêm khắc, lên cao trung học tập không theo kịp, thành tích xuống dốc không phanh, áp lực càng ngày càng lớn, nhất thời xúc động liền tự sát.

Sau là *du đãng khắp nơi, thời điểm treo trên trần nhà Tô Nghi hù dọa cô, phát hiện Tô Nghi vậy mà có thể thấy cô, liền ăn vạ nhà cô không đi, còn đem du hồn dã quỷ trong nhà Tô Nghi đuổi đi, một người một quỷ chung sống cùng một nhà trải qua bình an vô sự.

(*) Kẻ lêu lổng chơi bời, không chịu lao động =))

Lúc trước Tô Nghi nghe về cái chết của Lý Đình Đình, cô *thổn thức còn từng hỏi qua cô ấy có hối hận không?

(*) Khóc thành những tiếng ngắt quãng như cố nén mà không được, do quá đau đớn, xúc động.

Nhưng mà Lý Đồng Đồng vẻ mặt tiếc hận: “Ai, một chút cũng không hối hận, tôi còn thấy chết quá muộn.”

Tô Nghi: ???

Tô Nghi cũng bị lý do đó dọa cho khϊếp sợ, ngoại trừ sống thọ rồi chết già, uổng mạng, đây vẫn là đầu tiên cô nhìn thấy người xúc động tự sát không hối hận.

Cô không ngừng truy vấn: “Cô làm như vậy, không sợ ba mẹ họ cảm thấy thương tâm sao?”

Nghe thấy ba mẹ, Lý Đình Đình chẳng hề để ý, “Lúc tôi mới chết cũng hối hận len lén về nhà thăm bọn họ, kết quả biết tôi không còn nữa, hai người dứt khoát ly hôn, từng người lại tìm người mới, tôi thực sự cao hứng muốn bắn pháo bông chúc mừng.”

Lý Đình Đình nói đến giống như trút được gánh nặng, “Từ nhỏ đến lớn ba tôi lại là *xuất quỹ, tôi không vừa mắt khuyên mẹ ly hôn, mẹ luôn nói vì tôi nên không thể ly, muốn tôi tranh đua học tập tốt, bà trông cậy hoàn toàn vào tôi. Tôi tự áp lực mình nỗ lực học tập, chỉ để mẹ có thể vui, không cần thương tâm vì ba.”

(*) Xuất quỹ: thừa nhận tính hướng của bản thân là đồng tính luyến hoặc song tính luyến.

Cô bình tĩnh tiếp tục nói, đôi mắt lại chảy xuống hai hàng huyết lệ, nhưng Tô Nghi một chút cũng không sợ hãi: “Chính là cái ngày tôi chết, mẹ lại điên cuồng cãi nhau một trận với ba, lôi kéo không cho ông đi, cuối cùng bị ba đẩy ngã một phen. Tôi vừa vặn về đến nhà, khóc lóc nâng mẹ dậy, không ngừng khuyên bà ly hôn, lại bị bà tát cho một cái, nói tôi không hiểu chuyện.”

“Nhưng mà mẹ cũng không cảm thấy một cái tát này có bao nhiêu nghiêm trọng, bà giục tôi lấy bài thi thử ra như mọi khi, kết quả thấy điểm thấp đi liền chửi ầm lên, mắng tôi có phải không mang đầu óc đi học hay không. Bà luôn như vậy, cãi nhau với ba liền lấy tôi trút giận. Nếu tôi phản bác sẽ nói tôi, ba mẹ sinh mày nuôi dưỡng mày, nói mày có hai câu thì làm sao? Bất quá ngẫm lại những đứa trẻ bị ba mẹ ngược đãi, tôi cái này cũng không tính là gì đi? Dù sao mắng hai câu cũng không làm sao.” Lý Đình Đình cười tự giễu.

Tô Nghi có chút đau lòng, cô muốn ôm cô gái không được yêu thương trước mắt này, nhưng tay lại xuyên qua hồn thể, không chạm được cô gái trước mắt: “Không phải, cô phản kháng là đúng, đây là ngược đãi tinh thần, dù là ba mẹ, cũng không có quyền nhục mạ mắng chửi cô.”

“Đúng vậy, tôi càng nghĩ càng giận, vì thế trở về phòng, tôi liền đẩy cửa sổ nhảy xuống.” Lý Đình Đình cười hì hì nói, tựa như một đứa trẻ ấu trĩ, dùng cái chết trả thù ba mẹ.

Lý Đình Đình càng cười, Tô Nghi càng buồn bã: “Nhưng cô cũng không phải nhất thời xúc động, bằng không cô vì cái gì để lại di thư, nói mình thành tích quá kém, áp lực quá lớn, cho nên không muốn sống nữa. Cô ngụy trang mình bởi vì thành tích tự sát, không nghĩ ba mẹ vì cô chết có gánh nặng tâm lý. Đình Đình, nếu thật sự có khổ sở thì có thể nói ra.”

Tô Nghi nhịn không được cảm thấy bất bình thay Lý Đình Đình, đứa nhỏ này dùng xúc động và ấu trĩ ngụy trang chính mình, nhưng kỳ thật vẫn luôn đè nén, cố tình con cái hiểu chuyện như vậy lại có ba mẹ không đáng tin cậy.

Nhiều khi học tập chỉ là kíp nổ, nguyên sinh gia đình thống khổ mới là ngọn nguồn cô tự sát, đáng tiếc người ngoài chỉ biết cảm thấy Lý Đình Đình xúc động, thiếu chín chắn, không mang được áp lực mới tự sát, thậm chí việc không liên quan đến mình nói một câu: “Xã hội này chính là người thích ứng được thì sống sót, mọi người đều như vậy, chỉ có mình cô yếu ớt.”

Nhìn Tô Nghi sắp khóc, Lý Đình Đình lạnh nhạt nói: “Ai nha, tôi hiện tại là quỷ nhưng cao hứng. Đã không cần đi sớm về muộn học tập, không cần nghe mẹ lải nhải, tiêu dao tự tại, không có vướng bận, thích đi đâu liền đi. Chậc chậc chậc, nhìn xem cô cực khổ làm công, kiếm được chút tiền giao tất cho chủ nhà, tôi liền cảm thấy lúc trước không chết, lớn lên cũng chỉ là một con xã súc hèn mọn.”

Xã súc Tô Nghi: ....

Bị một học sinh cao trung trào phúng, Tô Nghi tức khắc mất đi cảm tính, không thể giải thích được cảm thấy Lý Đình Đình nói rất có đạo lý, làm người so với làm quỷ có thể khó hơn nhiều.

Tuy rằng ba mẹ Đình Đình rất tồi tệ, nhưng nghĩ đến bọn họ tuổi trung niên mất đi đứa con duy nhất, cũng thực đáng thương, vì thế Tô Nghi hỏi Đình Đình có cần cô giúp thăm hỏi bọn họ một chút.

Đình Đình cảm thấy tâm thánh mẫu của Tô Nghi tràn lan, nói cô cổ hũ: “Tôi đã chết đó là xong hết mọi chuyện. Tôi cũng không lo lắng bọn họ lúc tuổi già, dù sao bọn họ về hưu có tiền hưu, thời điểm già rồi không động đậy được liền đưa tới viện dưỡng lão là được rồi, hơn nữa hiện tại bọn họ có gia đình mới cũng rất hạnh phúc.

Nói xong còn nhỏ giọng thì thầm: “Không có con cái dưỡng lão *tống chung thì làm sao, hiện tại có nhiều người khắc khẩu không muốn có con. Con sinh ra lại không phải có nghĩa vụ dưỡng lão tống chung ba mẹ, bọn họ làm ba mẹ cũng không nghĩ tới con cái có nguyện ý để bọn họ sinh ra hay không, có nguyện ý thừa nhận những kỳ vọng của họ khi lớn lên.”

(*) Đưa đám ma.

Lý Đình Đình nói nghe máu lạnh vô tình, nhưng Tô Nghi lại cảm thấy thông suốt vô cùng.

Mỗi người đều là cá thể độc lập, ai cũng không nên bị ràng buộc bởi ai.

………….

Lý Đình Đình ghét bỏ nhìn bọt biển trong miệng bị Tô Nghi phun ra, tuy rằng bọt biển xuyên qua hồn thể cô bắn lên tường, nhưng cô vẫn như cũ cảm thấy hồn thể bị làm bẩn.

Cô chắp hai tay sau người, cau mày lên tiếng: “Lại không phải lần đầu tiên cô thấy, cô kêu cái gì nha.”

Lại gặp quỷ lần nữa tâm tình Tô Nghi phức tạp, tức giận giận dỗi trở về: “Êm đẹp mà bên người đột nhiên xuất hiện một cái quỷ, người bình thường ai mà không sợ đi.”

Lý Đình Đình nghiêng đầu 90 độ, gần như chạm vào vai, trên mặt như viết cô đối với mình có hiểu lầm sao?

Tiếp theo ngữ khí khoa trương mở miệng: “Chậc chậc chậc, cô tự soi chính mình trong gương, một cái quỷ lớn nghèo đều không sợ, còn sợ tôi cái quỷ trẻ trung xinh đẹp lại hoạt bát đáng yêu?”

Tô Nghi cạn lời, nhìn chính mình trong gương nản lòng, dường như cô cùng quỷ không có gì khác nhau, thậm chí quỷ còn đặc biệt hơn cô.

Cô lé mắt nhìn Lý Đình Đình một chút, nhưng trong lòng Tô Nghi lại điên cuồng suy đoán chuyện này hết thảy tột cùng là như thế nào? Chẳng lẽ Âm Dương Nhãn của cô chỉ tạm thời biến mất?

Cô nghĩ lại thời điểm bây giờ cùng thời điểm tối hôm qua hai người làm xong giống nhau, chẳng lẽ cùng Cố Nghiêu làm một lần mất một ngày sao?

Hại cô hôm nay còn kích động, còn tưởng từ nay thoát khỏi Âm Dương Nhãn phiền toái này.

Trời a, bây giờ cô quay đầu ôm đùi Cố Nghiêu còn kịp không?

—------------

Thỉnh đại gia vì Tô Nghi đáng thương ném cái châu đi, bằng không cô chết không nhắm mắt.