Chương 8: Dì Vương

Sau sự kiện Viên Bùi qua đi, công ty sôi nổi nhấc lên lời đồn đãi có quỷ, từ theo dõi đến cầu thang lại đến phòng vệ sinh đều mạc danh xuất hiện nhiều chuyện kỳ quái, còn có nữ đồng nghiệp nói phòng lạnh căm căm.

Người trong cuộc duy nhất nhìn đám quỷ chơi đùa, bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể trộm khuyên bọn họ đừng đùa như vậy với người khác, sẽ dọa người.

Chúng quỷ ngừng trêu cợt, nhưng lời đồn đãi trong công ty càng trở nên dữ dội hơn, cao tầng trong công ty cũng cảm thấy gần đây đặc biệt xui xẻo, mặc kệ là hạng mục đấu thầu đã trúng thầu đều không quá thuận lợi.

Vì thế công ty mê tín một hồi, mời các đại sư về làm phép.

Tô Nghi cùng đồng sự ở bên cạnh xem náo nhiệt, nhìn đạo sư ăn mặc đạo bào màu vàng cầm kiếm gỗ đào mở đàn làm phép, tư thế mười phần.

Bên cạnh có một đống quỷ không chịu yên lặng vây xem, ngẫu nhiên còn vỗ tay reo hò cho đại sư nghiêm trang múa loạn, như thể đang xem biểu diễn.

Tô Nghi không biết có đại sư thật sự có thể bắt quỷ hay không, ít nhất đại sư trước mặt này chỉ là một cái bình hoa.

Nhưng mà bình hoa thế nhưng múa kiếm rất tốt.

Nhìn ông chủ cô đưa ra một bao lì xì thật dày, hai mắt Tô Nghi đều nhìn thẳng.

Cô nhìn ra có ít nhất hai vạn, cứ bày tư thế lắc lư như vậy thế nhưng kiếm nhiều hơn so với cô sống mệt chết mệt làm công, hơn nữa vẫn là kẻ lừa đảo giả đại sư, Tô Nghi cô tốt xấu còn có thể cùng quỷ nói chuyện hai câu.

Tô Nghi cảm thấy chính mình quá ngu ngốc, tại sao không biết phát triển sự nghiệp phong thủy?

Tô Nghi góp náo nhiệt xong, cảm thán sau này sống không dễ dàng, liền trở lại văn phòng tiếp tục công việc.

Trần Gia cùng dì Vương ngày hôm đó ở cầu thang vẫy vẫy tay cùng Tô Nghi.

Tô Nghi dừng bước chân lại, chuyển hướng đi tới cầu thang.

“Dì Vương tìm tôi có chuyện gì? Có phải đói bụng hay không? Tiền giấy không đủ?”

Dì Vương hai tay bất an mà đan xen lại, do dự không biết mở miệng như thế nào: “Ai, không phải không phải, lúc trước cô đốt đủ rồi. Ta chính là có yêu cầu quá đáng.”

“Dì nói, tôi có thể giúp được đều tận lực giúp dì.” Từ sau khi Trần Gia giúp Tô Nghi, cô cũng không sợ quỷ như lúc trước.

Được Tô Nghi bảo đảm, trong mắt dì Vương nhảy lên một tia mừng: “Cô biết đấy, ta bị tai nạn xe cộ ở lối vào công ty, khi chết liền du đãng gần công ty, nhưng ta còn có con gái, ta rất nhớ nó, ta muốn trở về nhìn nó một cái. Nhưng ta không biết có phải hay không bởi vì sinh thời ta bị thấp khớp ở chân, hiện tại ta đã chết, thật ra không đau không ngứa, nhưng bay lên luôn không dễ chịu, bay không xa.”

Dì Vương càng nói càng tức: “Lúc ấy ta đi làm ngồi tàu điện ngầm, vù vù vù lập tức tới công ty, nhưng chờ ta làm quỷ, thời điểm bay liền thấy xa a. Công ty cách nhà ta ít nhất mười mấy km, ta bay rẽ trái rẽ phải, không tìm được phương hướng. Ai, người già rồi, làm quỷ cũng không linh.”

Tô Nghi cười hỏi: “Vậy dì muốn tôi giúp như nào?”

Vương a di quơ chân múa tay mà biểu thị: “Ta nghe mấy cái quỷ đó nói có thể nhờ cô tìm đồ vật nhỏ, kêu tên ta một tiếng, kêu ta đi theo cô, ta liền có thể bám vào bên trên đi theo cô, không cần thiết phải bay vất vả như vậy.”

Lần đầu tiên Tô Nghi nghe biện pháp như vậy, nhưng cũng vui vẻ đáp ứng: “Được, bất quá nhà dì Vương và nhà tôi trái hướng, thứ sáu tôi mới đưa dì về được.”

Dì Vương vội vàng gật đầu: “Được được được, ta không vội, cô rảnh liền mang ta đi là được.”

Thứ sáu là bắt đầu *xã súc điên cuồng, nhưng Tô Nghi chịu gửi gắm của quỷ liền để dì Vương bám vào túi xách, mang theo bà đi về hướng nhà dì Vương.

(*) Xã súc (社畜/ Shachiku): Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ/ tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là "Súc vật của công ty". Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên phổ biến tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á. Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc. (Theo Baidu) (Bạn Trai 30 Điểm.)

Dọc theo đường đi dì Vương ngăn không được mà cảm kích: “Tiểu Tô cô đúng là một người tốt, nếu không có cô, ta về nhà không được.”

Tô Nghi đeo tai nghe Bluetooth, làm bộ gọi điện thoại nhưng thật ra cùng dì Vương nói chuyện: “Chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi.”

Không biết nghĩ đến cái gì, cảm xúc dì Vương đột nhiên hạ xuống, tùy tiện nói: “Ai, cũng không biết con gái ta có nhớ ta không, ta đoán phỏng chừng là không đi. Dù sao thời điểm ta chưa chết, chúng ta mỗi ngày cãi nhau, thời điểm còn đỏ mắt nói ta đi tìm chết.”

Tô Nghi kiên nhẫn an ủi nàng: “Lời cãi nhau sao có thể sự thật.”

Dì Vương nghe xong cười ha hả: “Đúng vậy, nếu mẹ mình đã chết mà không khổ sở vậy phí công nuôi dưỡng nó lớn như vậy. Bất quá ta chết cũng tốt, chết có một chút tiền bồi thường giao cho con gái ta, vừa lúc con gái ta kết hôn muốn mua nhà. Nếu dựa vào tiền lương ta làm vệ sinh kia, sợ là đến chết cũng không có tiền cho nó mua nhà, già rồi còn phải liên lụy nó.”

Tô Nghi nghe xong mà trong lòng ê ẩm, đúng là mỗi người đều có khó khăn riêng.

Sau khi xuống tàu điện ngầm Tô Nghi rẽ bảy quẹo tám xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, lúc đi ngang qua bờ sông, thấy một vòng người vây quanh ồn ào nhốn nháo, trong đám người có người lớn tiếng nói: “Không được rồi, có người muốn nhảy xuống sông tự vẫn.”

Tô Nghi kỳ quái, thời buổi này như thế nào nhiều người muốn tự sát như vậy?

Cô tò mò bon chen vào đám người, xa xa thấy một cô gái trẻ tuổi ngồi ở trên lan can, trên mặt đất một hàng bình rượu, lớn tiếng la hét cô không muốn sống, muốn nhảy xuống, mà cảnh sát nhân dân ở bên cạnh tận tình khuyên bảo.

Nếu là trước khi gặp được Lý Đình Đình, Tô Nghi khẳng định sẽ lạnh nhạt nói một câu, làm ra vẻ.

Nhảy sông mà giống như hát tuồng, lãng phí *cảnh lực.

(*) Cảnh lực: lực lượng cảnh sát.

Nhưng sau khi gặp được Lý Đình Đình, Tô Nghi nhìn người có thể la to không muốn sống, thật là cảm thấy *vạn hạnh.

(*) Vạn hạnh: Muôn phần may mắn.

Dù sao người thật tình muốn tìm cái chết chính là người vô thanh vô thức mà chết, cơ hội cứu lại cũng không có.

(*) Vô thanh vô tức: Không tiếng động

Dì Vương bám vào túi xách đột nhiên chạy ra, kích động chỉ vào cô gái trẻ tuổi nói: “Đây là con gái ta, Trương Hiểu Tinh.”

Bà nóng vội chạy về phía cô gái ở bờ sông, rống giận về phía cô: “Hiểu Tinh, nguy hiểm, mau xuống.”

Dì Vương vươn tay muốn đem con gái kéo trở lại, kết quả xuyên qua người, cái gì cũng không nắm được.

Lão a di đối mặt với cái chết có thể vui vẻ hớn hở lúc này lại gấp đến độ lệ rơi đầy mặt.