Chương 9: Chúng Sinh Toàn Khổ

Cảnh sát nhân dân ở bên cạnh khuyên Trương Hiểu Tinh, “Không có gì là không được, sống mới có tương lai.”

Trương Hiểu Tinh khóc lóc lắc đầu: “Không còn, cái gì cũng không còn. Mẹ tôi đã chết, tôi không còn mẹ. Bạn trai tôi còn lấy lừa lấy tiền bồi thường tai nạn của mẹ tôi, mất hết. Ta sống còn lợi ích gì?”

Cảnh sát nhân dân vừa nghe nhà tan cửa nát còn bị lừa tiền lừa sắc, khó trách nghĩ không thông, hắn tiếp tục khuyên nhủ: “Cô còn trẻ, cũng không thể vì tên cặn bã mà đền bù bằng mạng sống.”

Trương Hiểu Tinh cũng biết đạo lý như vậy, nhưng cô chính là tức giận quá: “Tôi mặc kệ, hoặc là anh tìm ra tên cặn bã kia cho tôi, để anh ta trả tiền, còn tiền tôi còn sống.”

Nghe được mấy lời cáu kỉnh này, Tô Nghi đột nhiên đứng ra: “Trong mắt cô chỉ có tiền sao? Cô có nghĩ đến mẹ cô không? Bà thương cô nhiều như vậy, cho dù chết cũng nghĩ tới cô, cô nói chết thì chết, không làm bà thất vọng sao?”

Dì Vương sốt ruột mà bay tới chỗ Tô Nghi, hy vọng Tô Nghi đừng kí©h thí©ɧ con gái bà: “Tiểu Tô, khuyên thật tốt, đừng xúc động, Hiểu Tinh tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

Người hơn hai mươi tuổi như thế nào lại là còn nhỏ không hiểu chuyện?

Nhưng mà nhìn dì Vương sốt ruột cho ái nữ, hốc mắt Tô Nghi có chút phiếm hồng, cô là cô nhi, chưa từng cảm thụ qua tình thương của mẹ không được trân trọng như dì Vương, nhưng Trương Hiểu Tinh có được lại không quý trọng.

Dì Vương thở dài một hơi: “Ta biết bạn trai nó không phải người tốt, ta khuyên nó rất nhiều lần không nên cùng hắn ở bên nhau, nó cố tình không nghe. Tiền không có thì không có, người sống tốt so với cái gì còn tốt hơn. Tiểu Tô, cô giúp ta nói cho nó, ta còn để lại ba vạn ở hộp sắt, giấu dưới đáy giường.”

Tô Nghi cắn cắn môi: “Cô mau xuống dưới đi, mẹ cô sinh thời có nói cho tôi, bà còn để lại ba vạn, cô trở về tìm nó. Nếu cô chết, ba vạn này không biết tiện nghi cho ai.”

Trương Hiểu Tinh hồ nghi nhìn Tô Nghi: “Thật hay giả? Làm sao cô biết?”

Tô Nghi tức giận mà nói: “Là thật, mẹ cô là người vệ sinh ở công ty tôi, tôi biết bà, cho nên đã từng cùng tôi nói, tôi hôm nay lại đây chính là để nói với cô chuyện này.”

Khi cô nói, dì Vương bắt đầu lau nước mắt, tựa như một người mẹ bình thường lải nhải, Tô Nghi một bên nghe thuật lại.

“Mẹ cô nói cô không có tiền đồ, một quả phụ gian nan nuôi cô lớn, dù khó cũng không dám tái giá, sợ cô gặp sai cha kế, hại cô. Lúc trẻ chỉ lo làm công kiếm tiền, cũng chưa từng dạy dỗ cô tốt. Cô không học giỏi, sống mơ màng hồ đồ, bà có trách nhiệm rất lớn. Thế nhưng sau này bà muốn cô thông suốt, cô cũng không nghe, chỉ biết hai người cãi nhau trong ba ngày. Bà không cầu gì, chỉ cầu cô sống tốt, đừng vì người khác ủy khuất chính mình, tổn thương chính mình.”

Nói xong Tô Nghi dừng một chút, dì Vương nhớ tới chuyện cũ đã khóc không thành tiếng, cô nghe xong trong lòng cũng khó chịu.

Ai chẳng muốn sinh ra ngậm thìa vàng, hưởng hết phú quý, vô ưu vô lo, nhưng không có ai được chọn xuất thân của mình.

Dì Vương khụt khịt vài tiếng tiếp tục nói: “Ta không có văn hóa, cũng không có tiền đồ, chỉ có một đống sức lực, sống cả đời làm vất vả kiếm cũng không được bao nhiêu tiền, già càng không thể. Cho nên mẹ vẫn luôn hy vọng con có thể học tập tốt, không cần khổ giống như ta, vất vả kiếm tiền phân nửa đời thế nhưng so ra còn kém tiền bồi thường rất nhiều, thật buồn cười. Ta cũng biết con oán ta không có cách mua nhà giúp con, nhưng bạn trai con đúng là không ra gì, ăn nhậu cờ bạc chơi gái, nhưng ta khuyên con cũng rất nhiều lần con cũng không rời hắn, cho nên ta chưa bao giờ dám đem tiền này nói cho con, chính là sợ con trắng tay, bị tên cặn bã kia lừa đi. Đó chính là bánh bao thịt đánh chó một đi không trở lại.”

Nghe thế Tô Nghi càng tức, coi thường Trương Hiểu Nghi không biết cố gắng, không biết nhìn người.

Nghe Tô Nghi nói, Trương Hiểu Tinh lúc này mới hiểu trên thế giới này chỉ có mẹ mới có thể vô điều kiện yêu thương mình, mà mình thế nhưng lại vì bạn trai luôn tức giận với mẹ.

Nhớ tới mẹ đã không còn, cô khóc lớn đấm vào ngực mình, nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt: “Không phải không phải, là tôi không tốt, đều là tôi không tốt. Mẹ tôi vất vả mỗi ngày làm hai công việc, tôi chưa từng thông cảm qua cho bà, mỗi ngày cũng bà cãi nhau, chưa từng hiếu thuận bà. Lớn như vậy chả làm nên trò trống gì, một phân tiền cũng chưa từng kiếm được, toàn dựa vào công nuôi dưỡng của mẹ, nếu không phải bởi vì tôi, mẹ cũng sẽ không làm việc vất vả như vậy.”

Nhớ lại mẹ già nua, Trương Hiểu Tinh càng khóc càng mạnh: “Nếu không phải mẹ vất vả làm công như vậy, bà cũng sẽ không già nhanh như vậy, cũng sẽ không bị đau thắt lưng cũng không dám đi khám. Cứ kéo dài như vậy, càng ngày càng đau, kéo dài tới cuối cùng bác sĩ nói đã rất nghiêm trọng cần phẫu thuật, mà mẹ tôi vừa nghe chi phí phẫu thuật liền bỏ chạy.”

“Mẹ còn nói thời điểm già rồi không động đậy được liền uống thuốc trừ sâu, không liên lụy con cái. Khi đó tôi không để bụng, luôn cảm thấy thời gian còn rất dài. Chính là làm sao biết đột nhiên có một ngày, mẹ thế nhưng không bao giờ trở lại. Thời điểm cãi nhau còn hận bà không thể chết, chính là chờ lúc bà thật sự chết, nửa đêm ta lại nhịn không được mà khóc ở trong chăn.” Trương Hiểu Tinh càng nói càng kích động, ngồi trên lan can lung lay sắp ngã.

Cảnh sát nhân dân ở bên cạnh sốt ruột khuyên nhủ Trương Hiểu Tinh bình tĩnh: “Không cần kích động, nếu cô chết, mẹ cô trả giá liền uổng phí. Mau xuống, về sau làm việc tốt, cô có tiền đồ, mẹ cô có thể an giấc ngàn thu.”

Trương Hiểu Tinh khóc đến mờ hai mắt, khàn cả giọng, nản lòng thoái chí: “Đừng khuyên tôi, tôi căn bản không xứng làm con bà. Anh biết không, đoạn thời gian ban đầu lúc thương tâm khổ sở đó, tôi đột nhiên cầm được tiền bồi thường của mẹ. Đời này tôi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, lúc cầm tiền tôi vậy mà có chút cao hứng, bởi vì có tiền đó, tôi có thể mua phòng kết hôn, tôi đã từng tưởng tượng những ngày vui vẻ.”

Nghĩ vậy, cô phát tiết ra sức ném bình rượu trong tay xuống nước, trong nước truyền đến tiếng bịch bịch: “Thế nhưng tôi được cái gì? Bạn trai tôi vậy mà cuốn hết số tiền đó đi, đó là mẹ tôi dùng mạng đổi lấy a. Báo ứng a báo ứng a, trời cao là đang trừng phạt tôi bất hiếu, tôi không xứng làm người, tôi là cái súc sinh, tôi hỗn đản như vậy sống cũng lãng phí không khí.”

Dì Vương nhìn con gái càng ngày càng lệch lạc, khóc lóc quỳ rạp xuống đất. “Ô ô…..Tinh Tinh, con mau xuống dưới đi, mẹ trước nay đều không trách con…….Nếu con chết, không phải đào tâm can mẹ sao……Ô ô……..”