Chương 2: Thế giới tu tiên

Nhưng không quá bao lâu, Uông Điềm đành phải hủy bỏ kế hoạch tu luyện của mình lại.

Làm một người đi làm công ăn lương bình thường, có thể trông cậy nàng tĩnh tâm trong sơn động trống vắng ngồi thiền nhiều năm sao?

Phi! Sao có thể? Còn ngồi nữa cả người nàng sắp mốc meo đến nơi rồi!

Vì thế mới bế quan 5 ngày, Uông Điềm đã xuất quan.

Đây là thời gian bế quan ngắn nhất trong toàn bộ giới tu tiên.

Bởi vì Uông Điềm bế quan lặng yên không nói cho ai biết nên lúc xuất quan cũng là vân đạm phong khinh, thật ra không có mấy người biết chuyện Uông Điềm bế quan, đương nhiên cũng sẽ không có ai chú ý đến nàng.

Cố tình có một người để ý đến.

Sau khi xuất quan, hoạt động Uông Điềm thích nhất chính là ra sân huấn luyện nhìn các đệ tử tu luyện, hoặc là đi nhà ăn môn phái ăn cơm, nghe các đệ tự nói chuyện bát quái.

Chỉ là tích cách của nguyên chủ quá nghiêm túc, mặc kệ nàng đi đến đâu, các đệ tử một giây trước còn cười đùa, giây sau nhìn thấy nàng đều im phăng phắc.

Người vui vẻ nhất, không ai khác ngoài chưởng giáo huấn luyện chuyên môn dạy dỗ các đệ tự, các đệ tử đều vô cùng nghiêm túc tu luyện, thân là chưởng giáo ông ta cũng vui mừng.

Bản thân Uông Điềm lại vô cùng buồn bực, cô muốn tìm chút chuyện vui vẻ cũng khó đến thế sao?

Không được! Nhất định phải xây dựng mối quan hệ tốt với các đệ tử mới được!

Có điều cái này để sau hẵng nói, đo đến nhà ăn ăn cơm cái đã.

Các đệ tử dưới sân huấn luyện thấy cuối cùng ngũ trưởng lão đi rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không biết mấy ngày nay ngũ trưởng lão bị gì, mỗi ngày đều chạy đến nơi này. Các đệ tử chửi thầm trong lòng.

Hạ thấp tu vi, thu liễm hơi thở, Uông Điềm ngựa quen đường cũ mà lấy cơm, ngồi vào một góc khuất nghe các đệ tử bát quái.

Đề tài bát quái của bọn họ hôm nay chính là… đệ nhất mỹ nam trong tu tiên giới.

“Ta nghĩ trong giới tu tiền này không có ai đẹp hơn Nguyên Trạch sư huynh.”

“Đúng vậy đúng vậy, ta ra ngoài du ngoạn nhiều năm, đã gặp qua không ít mỹ nam, nhưng không ai có thể so sánh với Nguyên Trạch sư huynh được.”

“Hơn nữa Nguyên Trạch sư huynh có thiên phú dị bẩm, tuổi còn trẻ đã là Kim Đan hậu kỳ, cũng không biết có bao nhiêu nữ tu si muốn làm đạo lữ của Nguyên sư huynh nữa.”

“Đáng tiếc là tính tình của Nguyên sư huynh quá lạnh lùng, một lòng hướng đạo, lại còn bái nhập vào cửa ngũ trưởng lão…”

“Haizz ~ bái ai không tốt sao lại bái ngũ trưởng lão chứ? Cái tính tình của ngũ trưởng lão…”

“Có điều, sau khi bái sư xong sao Nguyên sư huynh chưa tình đi ra nhỉ? Khẳng định là lào yêu bà ngũ trưởng lão không cho sư huynh ra, còn bắt sư huynh tu luyện nữa.”

“Nếu như lúc trước Nguyên sư huynh bái chưởng môn làm sư thì tốt biết bao… cũng không hiểu ngũ trưởng lão làm gì, sư huynh vậy mà bái…”

Nếu các nàng ấy biết được lão yêu bà ngũ trưởng lão đang ngồi cách đó không xa, cũng không biết trong lòng các nàng ấy sẽ có cảm giác gì?

Nghe thấy các suy nghĩ đen tối của đám đệ tự, khóe miệng Uông Điềm khẽ xụ xuống, ở trong trí nhớ của nguyên chủ, nguyên chủ chưa bao giờ ép buộc Nguyên Trạch, lại còn đối xử với hắn rất tốt, đào tim đào phổi cho hắn, cho dù bị chính đồ đệ của mình gϊếŧ chết, nàng ấy cũng chưa bao giờ nghĩ muốn trả thù Nguyên Trạch.

Còn vì sao Nguyên Trạch bái sư nàng ấy, làm ơn, Nguyên Trạch là kiếm tu, mà toàn bộ môn phái chỉ có nàng ấy tài nghệ hơn người không phải sao? Không bái nàng ấy thì bái ai? Bái chưởng môn có tu vi thấp hơn nàng ấy sao?

Hơn nữa… 300 tuổi ở tu tiên giới đã là lão bà rồi sao?

Một đám nhãi ranh, không thèm so đo với các ngươi.

Nàng khó chịu nhét mấy miếng cơm vào miệng, nghĩ ăn xong liền chạy, một đoạn đối thoại khác lại lần nữa hấp dẫn lực chú ý của Uông Điềm.

“Lại nói tiếp, người có tình cảm tốt nhất với Nguyên Trạch sư huynh là Lạc Bội Nhi nhỉ?”

“Éc, thật khiến người khác hâʍ ɦộ, người mỗi ngày có thể nhìn thấy Nguyên Trạch sư huynh cũng chỉ có mỗi nàng ta.”

“Chẹp! Còn không phải có phụ thân là chưởng môn? Nói đến cùng cũng chỉ là đứa con hoang không mẹ! Chút thiên phú đó của nàng ta mà cũng xứng?”

“Xuỵt, nói nhỏ thôi, bị những tên chó săn của nàng ta nghe thấy cũng không hay…”

“Ngươi nói ai là chó săn?”

“Nha, ngươi không phải là người hay đi bên cạnh Lạc Bội Nhi sao… ngại quá, ta không nhớ được tên chó săn.”

“Ngươi! Có bản lĩnh ngươi đến trước mặt chưởng môn nói đi! Ở đây cắn loạn có bản lĩnh gì đáng nói?”

“A, sao hả? Chỉ vì chuyện nhỏ này mà quấy rầy chưởng môn? Ta thấy ngươi mới là chó cắn loạn đó!”



Uông Điềm xoa xoa miệng, để chén đĩa xuống xoay người lẳng lặng rời đi, chiến tranh giữa nữ nhân quá đáng sợ, cô vẫn nên đi sớm thì hơn.

“Chào sư phụ.”

Người trước mắt phong hoa tuyệt đại, tuấn mỹ như trích tiên, Uông Điềm nhìn đến ngây người, tận mắt nhìn với nhìn trong ký ức hoàn toàn khác biệt.

Đây là đồ đệ của nguyên chủ, Nguyên Trạch.