Chương 4: Thế giới tu tiên

Có điều thật ra nàng có thể cảm nhận được một chút cảm giác khi nguyên chủ bị gϊếŧ, cái loại thê lương, tuyệt vọng này khiến tim nàng co rút đau đớn.

Lắc đầu ném những ký ức kia đi, Uông Điền tính toán nhân cơ hội này chạy ra ngoài chơi.

Nhưng nàng vừa bước ra khỏi cửa một bước, đầu đã truyền đến một cơn đau nhức mãnh liệt, cơn đau này quả thức thấm vào linh hồn, nàng thống khổ ôm đầu ngồi xổm xuống, muốn kêu lên vài tiếng để giảm cơn đau, nhưng lại đau đến mức không nói thành lời, cuối cùng chỉ có thể lăn lộn dưới đất.

Trước mắt biến thành màu đen, nàng cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, nhưng khi nàng yếu ớt mở mắt ra, cảnh tưởng bên ngoài vẫn như trước, không ngờ thời gian chỉ mới chớp mắt.

Uông Điền muốn đứng dậy nhưng lại lực bất tòng tâm, sau lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt một mảng lớn, tóc cũng ướt đẫm, thân thể mềm nhũn.

Bất đắc dĩ nàng đành phải quỳ rạp xuống mặt đất chậm rãi đứng dậy.

Đột nhiên lúc này một đoạn văn tự nhảy ra trong đầu nàng.

Ngay khi đọc xong đống chữ kia cả người Uông Điền đều cảm thấy không khỏe.

Ngọa tào vậy mà nàng thật sự xuyên vào thế giới trong tiểu thuyết.

Nữ chính là Lạc Bội Nhi, chưởng môn là phụ thân của nàng ta, còn mẫu thân của nàng ta là một ma tu cường đại; có hai nam chính, một người là ma tu, thực lực cường dại, thủ đoạn cao siêu, một tay sáng lập phái Long Uyên, thống lĩnh đông đảo ma tu; người còn lại đương nhiên là Nguyên Trạch, thân phận là đại trưởng lão của phái Thiên Môn, tu sĩ Phân Thần Kỳ; còn nàng? Nàng chỉ là một vai pháo hôi ác độc, chưa nhảy nhót bên cạnh nữ chủ bao lâu đã lìa đời...

Đây là một quyển tiểu thuyết tu tiên yên bình, chủ yếu nói về quá trình trưởng thành và đoạn tình cảm của nữ chủ, kết cục... Nói thật Uông Điền có chút không tin nổi kết cục, kết cục vậy mà lại là 3p, người xuất trần giống như Nguyên Trạch vậy mà nguyện ý chia sẻ âu yếm nữ nhân mình với người khác! Có lẽ đây là hào quang của nữ chủ.

Uông Điền cảm thấy thể lực cơ thể khôi phục lập tức bò dật phủi bụi trên quần áo, duỗi chân vặn eo, đột nhiên cảm thấy tinh thần của mình đã tốt hơn nhiều.

Còn không phải là vai chính sao? Nàng không trêu chọc họ thì tốt rồi~

Nhìn tình huống trước mắt thì cũng không tệ lắm, mặc dù lúc trước nguyên chủ có động thủ với nữ chủ nhưng cũng may vấn đề không lớn, hậu quả còn chưa nghiêm trọng đến tình trạn không thể vãn hồi, chỉ cần sau này nàng đối xử với nữ chủ tốt hơn là không có vấn đề gì. Còn về nam chủ... chỉ cần nàng không thương tổn nữ chủ, hẳn là hắn sẽ không chú ý đến nàng đâu nhỉ? Nàng chỉ là một pháo hôi mà thôi.

Mấy ngày nay nàng đã tạo quan hệ tốt với người trong môn phái để phòng ngừa vạn nhất, sau đó nàng tìm cơ hội nói với chưởng môn nàng muốn ra ngoài du ngoạn, đợi khi tìm được cơ hội thích hợp thì ẩn cư rời xa giang hồ đến một cái trấn nhỏ, nàng sẽ định cư ở đó, không bao giờ trở lại, nàng không tin đã làm đến vậy rồi mà còn có thể tìm đường chết.

Hạ quyết tâm, có phương hướng, tâm tình của Uông Điền đã khá hơn rất nhiều.

“Sư phụ nghĩ gì mà vui vẻ như vậy?” Đột nhiên truyền đến một tiếng nói khiến Uông Điền trong nháy mắt hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn về phía người tới.

Chờ khi thấy rõ người tuấn tú như một vị thần, Uông Điền theo bản năng lùi về sau vài bước.

“Đồ nhi... sao ngươi lại đến đây? Sư muội của ngươi đâu?” Uông Điền không trả lời mà hỏi ngược lại, đồng thời ánh mắt nhìn về phía sau của hắn, không ngờ lại không thấy bóng dáng của nữ chủ, điều này không khoa học!

“Sau khi sư muội thỉnh giáo đệ tử vài vấn đề xong thì đi rồi, nhưng thật ra đệ tử có chút vấn đề tới quấy rầy sư phụ một lát.” Nguyên Trạch cảm nhận được nàng căng thẳng, khóe miệng cong lên, chậm rãi đi lên trước vài bước.

“Vấn đề gì?” Uông Điền hơi nuốt nước miếng, ra vẻ bình tĩnh nhìn hắn lại gần.

“Kiếm thuật của đệ tử đến bình cảnh, sư phụ có thể chỉ điểm đệ tử không?” Nguyên Trạch đứng trước mặt nàng mới phát hiện ra sư phụ của hắn vô cùng nhỏ nhắn, thậm chí còn không cao đến ngực hắn.

Nói đến vấn đề chiều cao Uông Điền khóc không ra nước mắt, nguyên chủ mười hai tuổi đã kết đan, sau khi kết đan tuổi thọ kéo dài 500 năm, thân thể phát triển chậm cũng là bình thường.

Cho nên hiện giờ dáng vẻ của nàng vẫn là dáng vẻ lúc mười hai tuổi.

Uông Điền là một kiếm tu rất lợi hại, khiêu chiến vượt cấp không phải việc khó... Nguyên Trạch cũng là một kiếm tu tài giỏi, cho nên nhìn vào tiểu thuyết Uông Điền tin hắn đến bình cảnh mới là chuyện lạ!

Lão già này sở dĩ chạy đến đây muốn làm đệ tử hoàn toàn là vì muốn thể nghiệm nhân sinh!

Nói cách khác, kiếm pháp của nguyên chủ sao chơi lại hắn chứ?

Trong không gian rộng rãi của núi Vạn Đào, thân ảnh hai người tung bay, trong đó có một thân ảnh tuy nhỏ nhưng ra chiêu lại tàn nhẫn, không hề rơi xuống thế hạ phong.

Ngay khi tiếng “leng keng” vang lên, nhánh cây trong tay Uông Điền vẫn hoàn hào không chút sứt mẻ, mà cây kiến trên tay Nguyên Trạch đã bị dập nát.

Lúc này vốn nên thu tay lại nhưng Uông Điền còn chưa quen thuộc kiếm pháp của nguyên chủ, nhất thời không thu kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhánh cây xuyên qua bả vai nam chủ...

Còn may là bả vai... trái tim đang lơ lửng của Uông Điền cũng bình tĩnh hơn chút, nhưng ngay sau đó sắc mặt nàng trắng bệch, tổn thọ mất! Nàng vậy là khiến nam chủ bị thường!!

Uông Điền cảm nhận tim mình sắp bị dọa cho ngừng đập.

Mạng của nàng xong rồi~