Chương 1: Vai ác lão đại và cô vợ đào hôn(1)

"Hoắc gia, người đã bị bắt lại."

Bị bảo tiêu cao lớn vạm vỡ ném về phía trước, nữ nhân dáng người gầy yếu chật vật "Thình thịch!" Té ngã một tiếng thật mạnh trên đất.

Đau quá!

Lạc Tiểu Tiểu vừa muốn mắng chửi người, cằm đã bị một cây côn lạnh lẽo nâng lên, đột nhiên không kịp phòng ngừa, cô cứ như vậy đối mặt với một khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân.

Hắn như là được thượng đế cùng nữ thần nắm tay sáng tạo ra tác phẩm mình đắc ý nhất, ngũ quan không có một góc độ nào không hoàn mỹ.

Mi u lãnh thâm thúy, mũi cao thẳng tắp, môi mỏng nhấp thành một độ cong lạnh lùng .

Lạc Tiểu Tiểu nhìn đến ngây người.

Mà thanh âm hệ thống 666 đồng thời hưng phấn vang lên ở trong đầu cô: 【Thế nào, tôi không lừa cô đúng không? Boss vai ác đều cực đẹp đó!】

Lạc Tiểu Tiểu trong ý thức điên cuồng gật đầu.

Xem ra lần giao dịch này cô không lỗ!

【Đây còn chỉ là khai vị ăn sáng, về sau còn đẹp hơn nữa!】 666 khuyến khích Lạc Tiểu Tiểu nói: 【Cho nên, cố lên đi thiếu nữ, trọng trách cứu vớt thế giới đặt ở trên người của cô!】

Nói, hệ thống truyền kịch bản vào trong đầu Lạc Tiểu Tiểu .

Lạc Tiểu Tiểu còn chưa kịp sửa sang lại, đã thấy được người trước mắt hơi hơi cúi cúi, thanh âm từ tính, rồi lại trong trẻo nhưng thanh lãnh như trước: "Nhìn đủ chưa?"

Lạc Tiểu Tiểu theo bản năng muốn lắc đầu, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh cơ hồ có thể làm linh hồn cô đông cứng lại, là từ trên người nam nhân truyền tới.

Lạc Tiểu Tiểu cứng đờ người, rồi đổi thành gật đầu: "Nhìn...... Nhìn đủ rồi."

"Rồi, đẹp sao?" Một bàn tay hắn tùy tiện vén tóc mái che khuất hơn phân nửa cái trán lên, lộ ra một vết sẹo xiêu xiêu vẹo vẹo như con rết, giống như là bị người chém một đao, tùy ý nổi lên.

Khuôn mặt tuấn mỹ vô song mặt bởi vì vết sẹo này, chỉ một thoáng tựa như ác quỷ!

Đồng tử Lạc Tiểu Tiểu bỗng nhiên co rụt lại.

"Khó coi?"

Đồng thời, âm thanh 666 lạnh lẽo máy móc nhắc nhở: 【Cảnh cáo! Giá trị hắc hóa củavai ác trước mắt là một trăm! Thỉnh ký chủ cẩn thận!】

Lạc Tiểu Tiểu : "!!!"

Mới đến đã kí©h thí©ɧ như vậy sao!

Nhìn miệng Lạc Tiểu Tiểu hơi hơi mở ra, sâu trong đôi mắt Hoắc Trường Uyên hiện lên một tia chán ghét với không thú vị.

Hắn đã sớm biết, không có ai dám trực diện nói gì về gương mặt này của hắn.

Chẳng qua hôm nay không biết vì sao, hắn lại hỏi vấn đề này.

"Người đâu!" Hoắc Trường Uyên hờ hững thu hồi cây côn, lần nữa khôi phục biểu tình sương lãnh : "Kéo đi......"

Đột nhiên, một thanh âm mảnh mai đánh gãy hắn: "Đau không?"

Hoắc Trường Uyên mắt híp lại, trầm giọng hỏi : "Cô nói cái gì?"

Mà đám người bảo tiêu bên cạnh hắn, trong mắt hoàn toàn hiện lên một tia không dám tin tưởng.

Trên đời này có người dám đánh gãy câu nói của Hoắc gia !

Mà làm bọn họ cả kinh hơn còn ở phía sau, chỉ thấy nữ nhân trên mặt đất chậm rãi bò dậy, làm lơ một thân khí lạnh của hắn, còn mang theo tay dơ bẩn, đặt ở chỗ vết sẹo, nghiêm túc hỏi lại một lần: "Miệng vết thương này lúc trước hẳn là rất đau đi?"

Trong mắt Hoắc Trường Uyên có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh cười lạnh một tiếng: " Đây là hành vi xin tha thứ về việc cô đào hôn hay sao?"

Đào hôn?

Khó trách thân thể này chật vật như vậy.

Cùng lúc đó, trong đầu xuất hiện một hình ảnh nữ nhân sốt ruột nhìn ra phương xa, chờ người nào đó.

Khi một đám bảo tiêu xuất hiện trước mắt, trên mặt cô tràn đầy tuyệt vọng.

Tâm trí Lạc Tiểu Tiểu quay vòng vòng, đôi mắt nhu thuận rất nhanh xuất hiện ủy khuất, gãi rất đúng chỗ ngứa : "Hoắc gia, anh đang nói cái gì? Có thể gả cho anh tôi vui vẻ còn không kịp, sao có thể đào hôn?"

Câu trả lời của Hoắc Trường Uyên chính làmột tiếng cười lạnh khinh thường.

Vậy vẻ mặt đau lòng của cô khi bị người bắt lại, còn không biết xấu hổ phủ nhận?

"Hoắc gia anh không tin người ta sao? Tôi chỉ muốn đi mua hoa tặng cho anh, anh xem," Lạc Tiểu Tiểu bắt tay đi phía trước một bước, ủy khuất đến cùng cực: "Tay tôi bị đâm, đau, Hoắc gia anh thổi thổi cho tôi được không?"

Hoắc Trường Uyên hơi rũ mắt.