Chương 2: Vai ác lão đại và cô vợ đào hôn (2)

Trên ngón tay trắng nõn trước mắt chính xác là có vết máu loang lổ.

"Hoắc gia~" Lạc Tiểu Tiểu lại đưa tay ra phía trước một chút.

"Đủ rồi." Hoắc Trường Uyên lạnh giọng mở miệng.

Lạc Tiểu Tiểu thấy mọi việc đã tốt lên, liền thu ngón tay lại, miệng vẫn làu bàu vài câu: "Tôi cứ nghĩ mua hoa tặng cho anh, anh sẽ rất vui, ai biết anh sẽ hiểu lầm tôi, nếu sớm biết vậy, tôi sẽ chẳng thèm đi mua nữa đâu. Bị đâm vào tay đau muốn chết còn chưa tính, đã vậy còn bị Hoắc gia anh hiểu lầm, quả thực làm tôi tức chết."

Hoắc Trường Uyên lạnh giọng nói: "Người hầu sẽ xử lý tốt mọi chuyện."

Lạc Tiểu Tiểu lập tức nói: "Nó không giống nhau! Bọn họ làm là vì công việc, còn tôi là tràn đầy tâm ý, sao có thể đánh đồng lại được?"

Trong góc sâu nơi đáy lòng Hoắc Trường Uyên hơi hơi rung động.

Tâm ý?

Thật trân trọng hai chữ này.

Nhưng rất nhanh lại hóa thành bộ dạng lạnh băng trào phúng.

Cái gọi là tâm ý, bất quá chỉ là dùng một hộp quà tốt nhất, để đóng gói tâm tư dơ bẩn phía trong thôi!

Lạc Tiểu Tiểu còn tiếp tục nói: "Đúng rồi, Hoắc gia, anh còn không có nói cho tôi, lúc anh bị thương rốt cuộc có đau hay không?"

Hoắc Trường Uyên lạnh lùng nhìn lướt qua cô gái đang dùng ngón tay không ngừng xoa nhẹ vào vết thương của trên tay cô, "Rất đau?"

Lạc Tiểu Tiểu vội gật đầu, mang theo chút làm nũng: " Chảy máu, rất đau."

Lông mày Hoắc Trường Uyên hơi nhếch, tầm mắt lạnh băng tựa như đánh giá một món hàng hóa nhìn Lạc Tiểu Tiểu.

Lạc Tiểu Tiểu nhìn trấn định như vậy, trên thực tế hô hấp đã có chút khẩn trương.

Người xung quanh, ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám, chờ nam nhân đang ngồi trên xe lăn phán quyết.

Trên thực tế, trong lòng hắn đã tưởng tượng ra kết cục của Lạc Tiểu Tiểu.

To gan lớn mật dám đào hôn, còn liên tiếp động chạm Hoắc gia, chỉ sợ không phải bị phán chết thì là bị làm cho......tàn......

"Mang cô ta đi băng bó."

"Vâng!" Bảo tiêu theo bản năng lên tiếng, sau đó vẻ mặt không thể tưởng tượng: "Hoắc...... Hoắc gia?" Hắn không nghe lầm chứ?

"Hửm?" Hoắc Trường Uyên lạnh lùng liếc mắt một cái, người nọ vội cúi đầu, nói với Lạc Tiểu Tiểu: "Phu nhân đi theo tôi."

Lạc Tiểu Tiểu thở dài một hơi, vội đi theo phía sau người kia.

Sau khi cô đi, tâm phúc của Hoắc Trường Uyên, Mạc Phi nhịn không được hỏi: "Hoắc gia, những lời cô ta nói rõ ràng chỉ để gạt người."

Nói dối một cách không có chuyên nghiệp như thế, Hoắc gia không có khả năng không nhìn ra.

Ngón tay Hoắc Trường Uyên cọ xát gậy chống, hỏi lại: "Lạc Tiểu Tiểu là loại người gì?"

Mạc Phi đáp: "Là tiểu công chúa của Lạc gia, được nuông chiều từ bé , từ nhỏ sống trong yêu thương mà lớn lên, rất ít khi tiếp xúc với ngoại giới, ngây thơ không rành thế sự."

"Ngây thơ không rành thế sự." Hoắc Trường Uyên nhếch môi mỏng thành một độ cung lạnh băng: "Người như vậy, bị bắt trở về, còn dám làm nũng với tôi?"

Mạc Phi tức khắc trầm mặc.

Y nhìn khí tràng của Hoắc Trường Uyên, bình thường nữ nhân nhìn thấy hắn là hoa dung thất sắc, hai đùi run rẩy mới là bình thường, làm nũng...... chưa từng nghĩ tới......

Nhưng một màn này, vừa mới xác xác thật thật phát sinh ở trước mắt.

Mạc Phi thử nói: "Hoắc gia, ý ngài là, phu nhân không đơn giản?"

Hoắc Trường Uyên lạnh lùng a một tiếng: "Nếu không phải sớm có hôn ước, thế lực Hoắc gia lại kinh người, Lạc gia làm sao có thể gả con gái yêu của mình cho một tên phế nhân?"

Mạc Phi có thể nói là hiểu hắn nhất, tiến lên một bước: "Hoắc gia......"

Hoắc Trường Uyên giơ tay, lạnh lùng nói: "Phái người theo dõi cô ta, xem cô ta có mục đích gì."

Mạc Phi ẩn nhẫn thu tay lại: "Vâng."

Bảo tiêu đưa Lạc Tiểu Tiểu đưa về phòng rồi rời đi luôn, đầu tiên 666 chân chó khen ngợi cô : 【Ký chủ đại đại giỏi quá! Vừa nãy một chút cũng không nhìn ra đây là lần đầu cô làm nhiệm vụ đâu!】

"Ít nói lời tâng bốc tôi đi." Lạc Tiểu Tiểu lấy cho chính mình một chén nước, làm một ảnh hậu 25 tuổi, suýt chút nữa mang về giải thưởng ảnh hậu quốc tế, tùy cơ ứng biến, là điều cơ bản nhất trong sự nghiệp của cô.

【Được được được.】666 nhắc nhở: 【Cô mau tiếp thu kịch bản của thế giới này đi.】

Lạc Tiểu Tiểu nhắm hai mắt lại.