Chương 15: Vai ác lão đại và cô vợ đào hôn (15)

Lạc Tiểu Tiểu càng nghĩ càng giận.

Chưa có ai dám quản lí cô như vậy.

666 không rõ nguyên nhân: 【Ba ba, Boss chỉ là nhiệm vụ, tạm thời cô ủy khuất điểm đi theo hắn, chờ nhiệm vụ kết thúc, cô muốn như thế thì nó như thế đấy, hà tất gì phải tức giận đến vậy?】

"Tôi......"

Lạc Tiểu Tiểu phồng má, lại chẹp miệng.

Đúng vậy, Hoắc Trường Uyên chỉ là nhiệm vụ ngắn ngủi của cô mà thôi.

Chỉ cần giá trị hắc hóa của hắn về 0, bọn họ sẽ không bao giờ gặp mặt nữa, hà tất gì cô phải để ý hắn nói gì.

Chẳng lẽ......

Phi!

Đều do hắn là thuốc ngủ di động, lại còn là nam nhân đầu tiên sau bao nhiêu năm cô tiếp xúc mà không cảm thấy phản cảm.

Cô chỉ là nhất thời bị mê hoặc, sẽ không thích hắn đâu!

Hạ quyết tâm, Lạc Tiểu Tiểu sửa sang lại tâm tình, trở lại yến hội.

Rượu ngon món ngon, y hương tấn ảnh(*).

[(*) Y hương tấn cảnh là một thành ngữ, y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa, ăn uống linh đình, tụ tập...]

Lạc Tiểu Tiểu liếc mắt một cái, thấy được nam nhân ngồi trên xe lăn cách đây không xa.

Xung quanh hắn đều là người, nhưng bọn họ cũng không dám tới gần hắn trong khoảng cách mười bước, khiến cho chung quanh hắn hình thành một vùng không có người.

Phảng phất như không ai có thể tiếp cận hắn, hắn cũng rất khinh thường bố thí cho đám người râu ria kia một ánh mắt.

Lạc Tiểu Tiểu lại cảm thấy hắn có chút tịch liêu(*)

[(*) Tịch mịch và hoang vắng.]

Phi!

Cô âm thầm phỉ nhổ bản thân một lần.

Nhanh như vậy đã quên chuyện độc đoán hung ác mà hắn đã làm?

Cio xoay người, còn cố tình đi xa một chút, muốn ăn chút đồ ăn lấp đầy bụng.

Đi đến một góc hẻo lánh góc, trong lúc lơ đãng, nghe được có người nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật là ông trời đui mù, vụ tai nạn xe cộ kia, làm sao lại không đem cái mạng của Hoắc Trường Uyên đi!"

Lạc Tiểu Tiểu dừng động tác nhai nuốt lại.

Người bên cạnh cô vội vàng che miệng người nói lại: "Nè! Nói nhỏ chút, bị người nghe được sẽ rấtthảm."

"Sợ cái gì, lời tôi nói đều là thật." nữ nhân một thân lễ phục màu tím, thanh âm có chút chột dạ đè thấp.

"Ba tôi không phải mượn công ty mấy trăm vạn sao? chút tiền ấy đối với Hoắc gia bất quá cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông, tất cả đều là người một nhà, hắn thế nhưng lại đuổi tận gϊếŧ tuyệt, bắt nhà tôi phả trả lại tiên trong vòng một tuần, nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả!"

Đồng bạn của cô ta cũng thở dào theo: "Đúng vậy, lúc hắn không ở đây, mỗi ngày trôi qua đều thật tốt. Sau khi hắn trở về, một chút đặc quyền ở Hoắc gia chúng ta đều không có. Nếu không phải vì cha mẹ tôi, tôi cực kì muốn thoát ly khỏi Hoắc gia, tự lập môn hộ."

"Không sai! Bất quá tính cách Hoắc Trường Uyên vặn vẹo như vậy, cũng không phải không có lý do gì." Cô ta đè thấp thanh âm, nhưng không che lấp được châm chọc: "Hai chân hắn tàn tật, chỉ sợ phương diện kia cũng......"

Đồng bạn không tin: "Không có khả năng, hắn không phải mới vừa đính hôn với tiểu thư quý giá nhất của Lạc gia hay sao? Nếu hắn không được, Lạc gia sẽ để cho Lạc tiểu thư lây hắn hay sao?"

Nữ nhân lễ phục tím cười nhạo một tiếng: "Lạc gia với Hoắc Trường Uyên sớm có hôn ước, cộng thêm Hoắc Trường Uyên hiện tại thế lực bức người, Lạc gia không thể không gả con gái. Bằng không cô cho rằng, trường hợp quan trọng này, Lạc gia đại tiểu thư sao vẫn không lộ diện? Tôi nghĩ, tám chín phần mười là bị tra tấn đến không thể rời giường......"

"Y, Lạc gia đại tiểu thư thật đáng thương!"

"Còn không phải Hoắc Trường Uyên tạo nghiệt, con người hắn như vậy, xứng đáng rơi vào tình huống này, tôi nghĩ nửa đời sau của hắn sẽ không tốt lành gì được đâu......"

"Phanh!"

Hai nữ nhân hoảng sợ, ngẩng đầu, nhìn thấy một nữ nhân mặc đồ cực kỳ bảo thủ đứng ở trước mặt, dưới chân đầy mảnh bánh kem.

Trong lòng hai người còn đang sợ hãi trách nói: "Làm sao thế này? Cô không cẩn thận?"

"Xin lỗi." Lạc Tiểu Tiểu ưu nhã cười, một lần nữa cầm lên một ly rượu Cocktail, tạt về phía hai người.