Chương 17: Vai ác lão đại và cô vợ đào hôn (17)

666 nói thẳng: 【Lúc cô nói phương diện gì đó của hắn rất tốt.】

"..."

Lạc Tiểu Tiểu sống không còn gì luyến tiếc : "Cảm ơn, nhưng tôi thật sự không muốn biết đáp án."

666 gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc vừa cười vừa khóc: 【Đối mặt với thực tế đi ba ba.】

Không.

Cô chỉ muốn trốn tránh thực tại.

Tất nhiên, nó chỉ là mơ tưởng không thành sự thật của cô.

Ngay khi nữ nhân áo tím vừa nhìn thấy Hoắc Trường Uyên, nước mắt của cô ta lập tức rơi xuống càng thêm dữ tợn.

"Hoắc gia, ngài nhất định phải làm chủ cho tôi. Cho dù tôi chỉ là con của Hoắc gia dòng phụ, tôi cũng là người của nhà họ Hoắc."

Cô ta chỉ vào Lạc Tiểu Tiểu, "Nữ nhân này không biết từ đâu chạy ra, bị tôi phát hiện ý đồ muốn ám sát ngài, không những không nhận sai, còn muốn đẩy tội danh lên trên người bọn tôi."

Lớn tiếng dọa người, đổi trắng thay đen.

Lợi hại nha.

Lạc Tiểu Tiểu rất muốn vỗ tay tán thưởng cô ta.

Nữ nhân đồng hành cùng cô ta cũng nhanh chóng đáp lại: "Đúng vậy, Hoắc tiên sinh, ngài không thể dễ dàng tha cho nữ nhân này!"

Hoắc Trường Uyên xoa nhẹ cây gậy của mình, cuối cùng trầm giọng nói: "Có lưỡi cũng vô dụng, cô không cần giữ nó lại nữa đâu. "

Ánh mắt của người phụ nữ áo tím và người bạn đồng hành của cô ta tràn đầy hả hê.

Xứng đáng!

Tuy nhiên, khi nhìn thấy hai vệ sĩ mặc áo đen tiến thẳng về phía mình, hai người không khỏi bàng hoàng.

Khi bị vệ sĩ cưỡng chế kéo đi, hai người mới hoảng sợ hét lớn: "Hoắc gia, ngài làm gì vậy? Hoắc gia ..."

666: 【Cảnh báo cảnh báo! Thỉnh ký chủ nhớ kỹ nhiệm vụ.】

"Đừng thúc giục."

Chờ khi hai người sắp bị kéo ra khỏi phòng, Lạc Tiểu Tiểu mới không nhanh không chậm nói: "Từ từ."

Mạc Phi: "Dừng tay."

Quần chúng vây xem cơ hồ có chút bất ngờ.

Phải biết rằng, đại đa số thời điểm, Mạc Phi nói, chính là đại biểu cho ý định của Hoắc Trường Uyên.

Người phụ nữ này là ai?

Ánh mắt Hoắc Trường Uyên âm trầm, môi mỏng lạnh lùng phun ra hai chữ: "Lý do."

Khuôn mặt của Lạc Tiểu Tiểu đủ dày để tự mình quên đi chuyện đáng xấu hổ vừa rồi.

"Em vừa mới dạy dỗ lại bọn họ, chồng à, anh nên để cho em chút mặt mũi, đổi cách trừng phạt đi."

【Ding ding.】 666 vui vẻ nói: 【Giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện giảm đi năm điểm.】

Hả?

Lạc Tiểu Tiểu ngập ngừng hỏi: "Chồng, được không?"

【Giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện giảm xuống một chút.】

Nó thực sự hiệu quả!

Cô còn muốn nói một hai câu nữa, lại bị Hoắc Trường Uyên lạnh giọng chen ngang: "Đi theo tôi."

Lạc Tiểu Tiểu cong môi quay đầu nhìn hai nữ nhân ngồi trên mặt đất, không còn chút hình tượng, sắc mặt tái nhợt, lấm tấm mồ hôi lạnh.

Nghĩ đến bọn họ vừa mới nói gì, Lạc Tiểu Tiểu muốn mở miệng, 666 đã lớn tiếng nói trước: 【Ba ba, nhớ kỹ nhân sinh quan của mình! Chúng ta phải văn minh, phải hài hòa!】

"Đã biết đã biết, đừng nói như vậy chứ, khác gì bảo tôi là một con người bạo lực đâu."

Lạc Tiểu Tiểu suy nghĩ một lúc rồi nảy ra ý tưởng:" Mạc Phi, miệng họ bẩn, nên tìm người đánh răng cho họ thật tốt."

Nghe thấy họ chỉ cần đánh răng thôi, hai người vừa sống sót sau tai nạn vội nói: "Cảm ơn Hoắc phu nhân, cảm ơn phu nhân."

Mạc Phi vẫy tay, rất nhanh có người mang bàn chải đánh răng tới.

Hai vệ sĩ giữ người họ, khiến bọn họ không thể động đậy.

Hai người bị bóp miệng một cách thô bạo.

"Ừm ... Ừm ..." Thoáng chốc hai người giãy dụa đau đớn.

Hoắc Trường Uyên xoay người rời đi, Lạc Tiểu Tiểu rất có ý thức đẩy xe lăn.

Những người khác cũng đi theo.

Một số người đi sau, khi quay đầu lại, chỉ thấy rằng sau hai phút, miệng của hai nữ nhân đã đầy máu.

Nhưng so với hình phạt ban đầu, vết thương nhỏ này không đáng nhắc tới.

Suy cho cùng, ai cũng phải gánh chịu hậu quả cho những gì mình đã làm, đã nói.