Chương 21: Vai ác lão đại và cô vợ đào hôn (21)

"Thu lại cái ý tưởng không nên có của em đi."

Lạc Tiểu Tiểu bĩu môi, phỏng đoán của cô rõ ràng là nói có sách mách có chứng, nơi nào không nên có.

"Có chuyện gì sao?"

"Ừ."

Sau khi Hoắc Trường Uyên phun ra một đơn âm tiết, liền trầm mặc không lên tiếng, đi lên giường chuẩn bị ngủ.

Lạc Tiểu Tiểu nằm bên cạnh, chọc chọc cánh tay hắn: "Có thể nói cho em biết là chuyện gì không?"

Không thèm để ý tới.

Lạc Tiểu Tiểu không ngừng cố gắng, tay dịch một chút lên trên: "Vị hôn phu?"

"Chồng yêu?"

"Trường Uyên?"

"A Uyên?"

Cô có điểm ủy khuất: "Anh bơ em sao."

Hoắc Trường Uyên bắt lấy ngón tay đang không ngừng chọc chọc ngực mình, mở to mắt.

Gương mặt trước mắt ánh mắt linh động giảo hoạt, bộ dạng nào có ủy khuất.

Bị người nhìn thấu, Lạc Tiểu Tiểu lại dán thân thể lại, cười tủm tỉm nói: "Rốt cuộc cũng để ý đến? Nói cho em biết đi."

Hoắc Trường Uyên bình đạm: "Ngày mai tự nhiên sẽ biết."

Hắn úp úp mở mở như vậy, ngược lại càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của cô.

"Em muốn biết, nói cho em đi, chồng yêu, anh tốt nhất......"

Hoắc Trường Uyên nghe cô than thở làm nũng, nhẫn nhịn chịu đựng, tùy ý để cô làm loạn.

Cho đến khi chịu không được nữa...

Hắn lạnh lùng híp mắt lại, "Nếu em thích động như vậy, đêm nay đừng có ngừng."

......

Lạc Tiểu Tiểu cảm giác mình mới vừa ngủ say, đã bị người giúp việc kéo từ ổ chăn ra, mắt cũng chưa mở đã bị mặc lễ phục lên người.

Mãi đến khi trang điểm xong, cô mới lấy lại tỉnh táo.

Nhìn mình trong gương trang điểm long trọng, Lạc Tiểu Tiểu hỏi: "Hôm nay có việc gì quan trọng sao?"

Người giúp việc hỉ khí dương dương(*) nói: "Phu nhân ngài ngủ đến hồ đồ rồi à, hôm nay là ngày Hoắc gia cầu hôn ngài đó."

[(*) hân hoan/vui sướиɠ dương dương tự đắc]

Nói xong rồi lại nhìn thời gian, kinh hô một tiếng.: "Ai nha, thời gian không còn sớm, ngài mau nhanh lên."

Khi bước lên thảm đỏ, Lạc Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy không chân thật.

Nhìn dưới hàng ghế có hai bóng người quen thuộc, Lạc Tiểu Tiểu thấy cha mẹ của thân thể này ngồi vị trí đầu tiên.

Ánh mắt tràn họ tràn đầy kích động cùng quan tâm, cơ hồ có chút không khống chế được muốn đứng dậy.

Mà ngay phía trước tấm thảm lúc này, là một thân ảnh cao lớn.

Lạc Tiểu Tiểu chưa từng nhìn thấy bộ dạng của Hoắc Trường Uyên lúc đúng dậy ra sao.

Thẳng đến hôm nay, mới biết được khi hắn đứng lên cao gần 1m89, chỉ là đơn giản đứng thẳng, lại không người nào tôn quý hơn hắn.

Hoắc Trường Uyên vươn tay tới trước mặt Lạc Tiểu Tiểu, giọng trầm thấp không cho phép người cự tuyệt: "Lại đây."

Lúc Lạc Tiểu Tiểu sắp đi đến bên người hắn, dưới chân đột nhiên lảo đảo.

Hoắc Trường Uyên vững vàng tiếp được cô, thấp giọng nói: "Này là không được?"

Lạc Tiểu Tiểu biết hắn đang chỉ tối hôm qua mình chủ động, căm giận cắn một miếng lên bờ vai của hắn.

Hoắc Trường Uyên ấn phần eo cô một cái nhẹ nhàng.

Lạc Tiểu Tiểu hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.

"Đừng lộn xộn." Lạc Tiểu Tiểu cắn răng: "Hiện tại chân em đứng yên cũng run."

Hoắc Trường Uyên nhàn nhạt bình luận: "Tự làm tự chịu."

"Anh!" Lạc Tiểu Tiểu không phục nói: "Anh không có chủ động sao? Không có hưởng thụ sao? Không có......"

"Được rồi." Hoắc Trường Uyên đánh gãy cô: "Buổi lễ bắt đầu rồi."

Lạc Tiểu Tiểu tạm thời ngậm miệng.

Hoắc Trường Uyên dắt tay cô.

Lạc Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy ngón áp út trên tay trái chợt lạnh, trên tay đã nhiều thêm một chiếc nhẫn tinh xảo.

Thanh âm Hoắc Trường Uyên không lớn, nhưng cũng đủ để cho mọi người nghe được rõ ràng.

"Lạc Tiểu Tiểu, em là vợ duy nhất trên đời này của Hoắc Trường Uyên. Hai tháng nữa, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ."

Lạc Tiểu Tiểu có chút chết lặng!

Từ từ!

Đây không giống với lễ đính hôn mà cô tưởng tượng!

Đến ý kiến của đương sự là cô đây cũng không hỏi thật sự ổn sao?!

Còn có, nhẫn cầu hôn không phải mang ngón giữa sao?

Không phải kết hồn rồi mới có thể mang ngón áp út, có phải còn quá sớm hay không!