Chương 22: Vai ác lão đại và cô vợ đào hôn (22)

Căn bản không cho cô cơ hội mở miệng .

Hoắc Trường Uyên cúi người hôn xuống.

Hoa đồng xung quanh giơ tay lên, những cánh hoa mềm mại lần lượt rơi xuống, tựa như một cơn mưa hoa.

Cực kỳ mỹ lệ.

Quên đi, dù sao cô cũng sẽ sớm ngày rời khỏi thế giới này, loại nghi thức này, khiến cho hắn vui vẻ thì cũng tốt.

Lạc Tiểu Tiểu rất nhanh vứt cái bất mãn ra sau đầu, dành hết tâm trí lên người Hoắc Trường Uyên.

Rốt cuộc cơ hội hưởng thụ nam sắc này cũng không nhiều lắm, phải nắm chặt thời cơ!

Sau khi lễ đính hôn kết thúc, Lạc Tiểu Tiểu lần nữa gặp được cha mẹ của nguyên chủ.

Mẹ Lạc vừa thấy cô đến, ôm chặt lấy: "Tiểu Tiểu của mẹ, con sao lại gầy đi nhiều như vậy? Trong khoảng thời gian này thật là khổ cho con......"

"Khụ khụ." Cha Lạc ho khan hai tiếng nhắc nhở, mẹ Lạc nhìn thoáng qua Hoắc Trường Uyên cách đó không xa, rưng rưng im tiếng, lần nữa vuốt ve đầu Lạc Tiểu Tiểu .

Lạc Tiểu Tiểu cũng không phản cảm với tiếp xúc đồng tính, đặc biệt là, cô có thể cảm nhận được tình yêu trên người mẹ Lạc.

Đó là thứ tình thương mà cô chưa bao giờ cảm nhận qua, tình yêu thuần túy của một người mẹ dành cho con mình.

"Trường Uyên đối với con rất tốt." Lạc Tiểu Tiểu có chút cứng đờ: "Ba, mẹ, hai người không cần lo lắng đâu."

Mẹ Lạc nhìn bông hoa bạc hà trong tay Lạc Tiểu Tiểu, bà nhịn không được nói: "Hoắc gia, các người còn hai tháng nữa mới kết hôn, trong lúc này có thể để Tiểu Tiểu về Lạc gia ở trước hay không?"

"Không được." Hoắc Trường Uyên không chút lưu tình từ chối: "Cô ấy là người của con, con ở nơi nào, thì cô ấy ở nơi đó."

"Nhưng mà......"

"Không cần nhiều lời." Hoắc Trường Uyên nhìn về phía Lạc Tiểu Tiểu: "Ba tiếng sau, anh đến đón em."

Hắn nói xong, liền rời đi, đem không gian hoàn toàn để lại cho Lạc gia.

Chỉ là, này nhưng là làm khó Lạc Tiểu Tiểu nha.

Mẹ Lạc không ngừng khóc lóc nói: "Đều do chúng ta không có bản lĩnh, hại con gái chịu khổ chịu nạn", Lạc Tiểu Tiểu nhịn không được nói lại: "Mẹ, suy nghĩ quá nhiều rồi, con thật sự rất tốt."

"Tốt sao?" Tay mẹ Lạc run rẩy: "Con đi ở trên đất bằng còn có thể té ngã, thân thể suy yếu như vậy, trầm trồ khen ngợi?"

"Thậm chí đến một quy trình đính hôn bình thường còn không có. Hoắc Trường Uyên xem con là vợ của hắn ở chỗ nào chứ?"

"Còn nữa, có ai đính hôn mà bó hoa lại là thứ hoa bạc hà lố bịch này?"

"Cái này......"

Phía trước hai điều Lạc Tiểu Tiểu còn có thể cãi lại được, nhưng cái cuối cùng đến cô cũng có chút bất đắc dĩ.

Có quỷ mới biết đại Boss suy nghĩ cái gì, bình thường còn chưa tính, vào một ngày như hôm nay còn đưa cô hoa bạc hà.

"Tiểu Tiểu, mẹ biết con không muốn làm chúng ta lo lắng, nhưng nhìn con đau khổ như vậy, con biết mẹ đau lòng bao nhiêu không?" mẹ Lạc càng nói càng khóc không thành tiếng.

Cha Lạc không nhìn nỗi nữa nên xoay người, ngón tay run rẩy lấy ra một điếu thuốc.

Đang muốn đưa lên miệng, đầu mẹ Lạc cũng không quay lại nói: "Ai cho ông hút thuốc?!"

Cha Lạc yên lặng nhét thuốc về, lúc xoay người lại dường như đã hạ quyết tâm: "Tiểu Tiểu, ba nghĩ, hôn sự lần này nên hủy bỏ đi."

"Đúng vậy." mẹ Lạc vội vàng gật đầu theo: "Dù sao Hoắc Trường Uyên cũng có chỗ nhìn không thấu, trên đời này luôn có một chỗ dành cho một gia đình ba người chúng ta mà."

"Vậy còn tài sản mà Lạc gia đã phải vật lộn gầy dựng trong suốt những năm qua thì sao? Còn có hàng chục nghìn nhân viên trong Lạc thị thì phải làm sao?"

Vấn đề Lạc Tiểu Tiểu vừa nêu, nhất thời làm cha mẹ Lạc nghẹn lại.

Lúc trước nếu không phải bởi vì nguyên nhân này, bọn họ làm sao nỡ để hòn ngọc quý đến bên cạnh Hoắc Trường Uyên.

"Ba, mẹ, mỗi người đều có trách nhiệm của mình."

"Mà con, đã là thời điểm nhận láy trách nhiệm của con."

Cha mẹ Lạc nhìn con gái trước mặt, nhất thời hoảng hốt.

Cảm giác đứa con gái nhỏ đã từng chỉ biết làm nũng, trong một đêm, chân chính trưởng thành.