Chương 4: Vai ác lão đại và cô vợ đào hôn (4)

"Nam...... nam nhân của em?!"

Không chỉ có Hứa Thần không dám tin tưởng mà còn có cả Mạc Phi và Hoắc Trường Uyên đang nhìn qua camera theo dõi.

Mạc Phi theo bản năng nhìn thoáng qua nam nhân bên cạnh.

Gương mặt tuấn mỹ đến cực điểm đó vẫn không có chút biểu tình như cũ, chỉ chậm rãi cọ xát gậy chống.

Đó là động tác khi hắn tự hỏi.

Lạc Tiểu Tiểu theo lý thường nói: "Tôi đã đính hôn với anh ấy, vậy không phải là nam nhân của tôi thì là cái gì?"

Hứa Thần vô cùng đau đớn nói: "Tiểu Tiểu, em mau thanh tỉnh lại! ba người anh trai, hai người chị gái của Hoắc Trường Uyên, tất cả đều bị hắn tra tấn đến chết chết tàn tàn, sống không ra hình người!"

"Còn có một hầu gái không biết đắc tội hắn ở chỗ nào, bị hắn ra lệnh cởi sạch đồ rồi quăng ra ngoài, ngày hôm sau liền bị mù! Những ví dụ như vậy đều nhiều đến đếm không xuể!"

"Đối với người thân, đối với người xa lạ, đều tàn nhẫn độc ác như vậy, Hoắc Trường Uyên chính là một kẻ biếи ŧɦái! Một tên ma quỷ không có tình cảm!!"

Bị người đánh giá như vậy, biểu tình của nam nhân trước màn hình vẫn không chút sứt mẻ.

Chỉ là sắc mặt được ánh sáng màn hình chiếu rọi lại càng thêm lành lạnh.

Thoạt nhìn, câu đánh giá của Hứa Thần thật rất đúng--

Một tên ma quỷ không có cảm tình.

"Mọi việc đều có nhân có quả. Anh chị của anh ấy đã đỗi đãi với anh ấy như thế nào, anh còn chưa nghe qua?"

"Đến nỗi hầu gái, ba người thành hổ (*), anh không ở hiện trường, dựa vào cái gì mà kết luận?"

"Cuối cùng," Lạc Tiểu Tiểu từ trên cao nhìn xuống hắn: "Muốn nói đến ai thì trước hết, nhìn xem bộ dạng của anh đi!"

"Anh cũng biết Hoắc Trường Uyên không thể trêu vào, muốn dẫn tôi đi, người của anh ấy có thể không đuổi kịp?"

Hứa Thần há mồm muốn biện giải, Lạc Tiểu Tiểu trực tiếp chặn miệng hắn: "Đừng có than thở với tôi về điều phiền muộn của anh, trên đời ai chẳng có nỗi khổ, có thể bị anh bỏ, đều là người không quan trọng với anh."

"Đừng lộ ra cái vẻ mặt này, anh không có gì phải xin lỗi tôi. Chồng của tôi bất kể là mặt nào cũng đều có thể bỏ xa anh hẳn mười con phố."

Thấy sắc mặt Hứa Thần xanh xanh tím tím, Lạc Tiểu Tiểu không có chút thành ý xin lỗi: "Thực xin lỗi, tôi không nên so sánh hai người, việc này thật quá vũ nhục Hoắc Trường Uyên."

"Cô! Cô!" Hứa Thần hơn nửa ngày, mới nghẹn ra được một câu: "Cô trươc đây, không phải như vậy."

Lạc Tiểu Tiểu sửa lại tay áo: "Vậy nhớ kỹ, hiện tại tôi tên -- Nữu Cỗ Lộc. Lạc Tiểu Tiểu."

Hứa Thần giống như muốn hộc máu.

Trong mắt Hoắc Trường Uyên chân chính hiện lên một tia hứng thú.

Cô có thể giả vờ trước mặt hắn, nhưng lại có thể nói như vậy khi gặp lại người yêu cũ......

Hắn nâng nâng tay, Mạc Phi hiểu ý đẩy hắn về hướng phòng ngủ.

Lạc Tiểu Tiểu dùng sức đá một cái ở hắn sườn eo hắn: "Cút đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi lần nào nữa, chướng mắt."

Hứa Thần lung lay đứng lên, không chịu từ bỏ: "Tiểu Tiểu, có phải Hoắc Trường Uyên đã uy hϊếp em em mới đối xử với anh như vậy đúng không? Em yên tâm, theo anh đi, anh có năng lực bảo hộ em!"

Tên này còn chưa xong hay sao!

Lạc Tiểu Tiểu xác định nói: "Không đi?"

Hứa Thần kiên định nói: "Phải cùng nhau đi!"

Lạc Tiểu Tiểu gật gật đầu, nắm tay trực tiếp xông lên tới.

Hắn luôn miệng nói Hoắc Trường Uyên là ma quỷ, nhưng sao không nghĩ rằng nếu anh ta đột nhiên xuất hiện, cô sẽ có kết cục như thế nào khi ở trong tay Hoắc Trường Uyên?

Cô chán ghét nhất, chính là loại người thời khắc mấu chốt lại bỏ người khác lại, còn có mặt mũi dây dưa với nhau sao!

Một chút xứng đáng cũng không có, mặt mũi thật lớn!

"Tiểu Tiểu......" Hứa Thần chỉ kịp nói hai chữ này, đã bị Lạc Tiểu Tiểu đánh cho một trận!

Lạc Tiểu Tiểu toàn thân thoải mái, đột nhiên có linh cảm, quay đầu lại, liền thấy được hai người một đứng một ngồi ờ cửa.

Mạc Phi há hốc mồm, đã có thể so sánh với quả trứng gà.

Lạc Tiểu Tiểu đột nhiên buông tay......

Một giây sau --

"Chồng yêu cứu mạng, có người xấu vào nhà cướp bóc, em sợ!"

Mạc Phi dường như có thể nghe được âm thanh cằm mình bị trật khớp.

-------

(*) Tam nhân thành hổ (chữ Hán: 三人成虎; bính âm: sān rén chéng hǔ, nghĩa đen là ba người thành con hổ, tức là "Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật") là một thành ngữ điển tích của người Trung Quốc chỉ về hiện tượng một việc, dù cho sai lầm, hay tin thất thiệt nhưng nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta đem bụng tin mà cho là phải, khi ba người nói là có cọp thì cả thiên hạ ai cũng đều tin là có cọp, tiếng đồn nếu cứ lặp đi lặp lại sẽ có thể khiến người ta tin là sự thật. Ý của câu thành ngữ này là chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực.