Chương 5: Vai ác lão đại và cô vợ đào hôn (5)

Lạc Tiểu Tiểu chạy đến chỗ Hoắc Trường Uyên, cả người đều lộ vẻ yếu ớt đáng thương, cần được bảo vệ gấp.

Phảng phất như người mới đánh người vừa nãy chỉ là ảo giác của bọn họ.

"Anh ta còn cố gắng đả kích không đứng đắn. Thật sự khiến tôi sợ chết khϊếp."

"Thật sao?" Hoắc Trường Uyên thậm chí không thèm nhúc nhích lông mày, vẫn vẻ mặt bình tĩnh như tê liệt: "Nhìn kỹ xem hắn là ai"

Lạc Tiểu Tiểu chớp chớp mắt: "Nhìn quen quen."

Hoắc Trường Uyên lạnh giọng nhắc nhở cô: "Hắn là người bạn trai mà cô đã hứa bỏ trốn cùng..."

Lạc Tiểu Tiểu tức giận ngắt lời anh: "Em đã đính hôn với anh rồi. Làm sao lại có chuyện có bạn trai! Hơn nữa, so với một người chồng vừa đẹp trai lại quyền lực như anh, em không có đầu óc hay sao, sao phải chạy trốn theo người đàn ông khác?"

Lạc Tiểu Tiểu nói, "Anh có thể coi thường em, nhưng anh không thể xúc phạm mắt em! "

Hoắc Trường Uyên kéo cô tới sát vào người anh, môi mỏng bật ra một tia giễu cợt:" Tôi đẹp trai như vậy sao? "

Lạc Tiểu Tiểu lảo đảo ngã vào người hắn.

Cơ thể người đàn ông cứng rắn, thoang thoảng hương thơm gỗ thông nhàn nhạt thơm mát .

Nhẹ nhàng khoan khoái và dễ ngửi.

Ngoài ý muốn, lại không khiến cô ghê tởm hay chán ghét chút nào.

Cùng lúc đó, vết sẹo trên trán đột nhiên hiện ra trước mắt.

Cận cảnh, vết sẹo dài gồ ghề, giống như một con rết xấu xí.

Nhưng ...

Lạc Tiểu Tiểu lại nhìn xuống, vẫn muốn nói- ngay cả khi anh ta có sẹo, người đàn ông này vẫn thật đẹp trai!

Có lẽ là vì vẻ đẹp, đại não của Lạc Tiểu Tiểu giật giật một hồi, nhẹ nhàng nhón chân lên.

Lần này, đến lượt Hoắc Trường Uyên cứng đờ người.

Cái cảm giác mềm nại trên trán nhắc nhở hắn rõ ràng nó là gì.

Sau vụ tai nạn xe hơi, hắn đã dùng mái tóc của mình che lại, bảy năm không nhìn thấy ánh mặt trời, bây giờ lại được người ta hôn nhẹ lên.

"Em lại thấy nó rất phong nhã nha." Lạc Tiểu Tiểu đứng dậy, vén tóc sang một bên, cười nói: "Hơn nữa, có một vết sẹo cũng đẹp, không cho người phụ nữ nào khác đoạt mất anh khỏi em."

Lạc Tiểu Tiểu đột nhiên nhận thấy lỗ tai của Hoắc Trường Uyên hơi đỏ lên.

Ông chú phản diện này ngây thơ như vậy sao?

Lạc Tiểu Tiểu dường như đã phát hiện ra một thế giới mới, định trêu đùa vài câu, Hoắc Trường Uyên giơ tay lên, lấy tóc che vết sẹo lại, quay lại bộ dạng u ám lạnh lùng.

Gậy chống làm bằng sợi tơ vàng và gỗ lim tinh xảo của hắn chạm vào Từ Trần đang nằm dưới đất không dậy nổi, bình tĩnh thay đổi chủ đề: "Vậy thì cô nói xem, tôi nên làm gì với... tên trộm này?"

Lạc Tiểu Tiểu trầm ngâm suy nghĩ. : "Đương nhiên là nghe theo chồng yêu rồi." Đôi mắt của Hoắc Trường Uyên lóe lên tia lệ khí: "Vì tay chân của hắn không sạch sẽ, không cần phải giữ lại."

Ngọa tào(*)!

Không hổ danh là boss phản diện có giá trị hắc hóa 100.

Đủ tàn nhẫn!

Lạc Tiểu Tiểu liếc nhìn Hứa Thần, không đành lòng nói: "Chồng à, em thấy cắt tay chân hắn thì thật là quá hùng tàn, không tốt, rất không tốt."

Không thể làm thế được.

Vẻ mặt của Hoắc Trường Uyên càng thêm lạnh: "Vậy cô muốn thế nào?"

Lạc Tiểu Tiểu đúng mực nói: "Đương nhiên là khiến hắn chịu sự trừng phạt của pháp luật! Chúng ta đều là những người văn minh, nên đương nhiên phải giải quyết mọi việc một cách văn minh. "

Thấy đôi mắt đen sâu của Hoắc Trường Uyên đang nhìn mình, Lạc Tiểu Tiểu thấp giọng đề nghị:" Hay... Chúng ta cho hắn uống thuốc cổ nhé? Bôi bột ngứa lên toàn thân hắn? Bắt một đám kiến bỏ lên người hắn?"

Hứa Thần không nhịn được gầm lên:" Tiểu Tiểu, sao em có thể đối xử với anh như vậy? Em quên trước đây chúng ta yêu nhau sâu đậm như thế nào sao... "

Nhiệt độ toàn thân Hoắc Trường Uyên đột nhiên giảm xuống đến mức có thể đóng băng.