Chương 9: Vai ác lão đại và cô vợ đào hôn (9)

Mãi cho đến khi Lạc Tiểu Tiểu gần như tắc thở, Hoắc Trường Uyên mới buông cô ra.

Cô dường như có thể nghe thấy nhịp đập dữ dội của trái tim, như muốn lao ra khỏi cơ thể mình.

Quá kí©h thí©ɧ rồi.

Cảm giác như nam nhân kia muốn rút linh hồn của cô ra khỏi cơ thể, đầu ngón tay của Lạc Tiểu Tiểu vẫn còn hơi tê.

"Được rồi." Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía trên.

Không phải hỏi, mà là đưa ra quyết định.

Không đợi Lạc Tiểu Tiểu phản ứng lại, cằm của cô đã bị nâng lên một cách thô bạo, khuôn mặt của Hoắc Trường Uyên gần trong gang tấc.

Khhông phải chứ, còn tiếp?

Cô vội giơ tay đẩy, Hoắc Trường Uyên dừng lại, nhíu mày, trong mắt mang theo vẻ không hài lòng.

"Chờ một chút ..." Lạc Tiểu Tiểu khó chịu cử động thân thể, vừa muốn đổi tư thế, lại đột nhiên phát hiện một thứ kinh khủng.

Đêm khuya tĩnh lặng, hai người là hôn phu hôn thê của nhau, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, trong đó một người còn...... sau đó phát sinh cái gì, dùng đầu gối tưởng tượng cũng biết.

Tại sao không có giảm xóc vậy, đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này đó!

Nhưng vừa rồi cô không hề khó chịu,

Nếu thân mật hơn chắc cũng không sao... Ai bảo đây là địa bàn của người khác, muốn chạy cũng không được.

Đương nhiên, quan trọng nhất là khuôn mặt của đại Boss đối với cô rất đẹp, cô cũng không có thiệt.

Lạc Tiểu Tiểu đưa ra lựa chọn trong chớp mắt.

Cô chống tay tự nhiên nắm lấy quần áo của người đàn ông, ánh mắt sóng sánh, như một hồ nước: "Hoắc gia, ở đây không tiện, lên ..."

Thanh âm cuối cùng đã thấp đến không thể nghe thấy: "Trên giường đi."

Hoắc Trường Uyên cụp mắt, trong mắt hiện lên cảm xúc không ai hay biết.

Hắn không nói, Lạc Tiểu Tiểu đứng dậy, đẩy hắn xuống giường, chớp chớp đôi mắt to, tiếp tục tận lực đóng vai một bạch liên hoa nhỏ bé đáng thương bất lực: "Hoắc gia, cần em giúp gì không?"

"Quay lại."

Lạc Tiểu Tiểu có chút không rõ quay đầu lại, cô nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng.

Vài phút sau, giọng nói của Hoắc Trường Uyên vang lên: "Lại đây."

Lạc Tiểu Tiểu phát hiện hắn đã ngồi trên giường rồi.

Nhìn bóng lưng thẳng tắp, giống như một người đàn ông đang ngồi trên ngai vàng của mình, Lạc Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy khó tả.

Cho dù là cố ý dùng tóc che vết thương trên trán, hay bây giờ, hắn đang dùng sự kiêu ngạo và lãnh đạm làm áo giáp và vũ khí để bảo vệ tôn nghiêm của mình.

Hắn vốn nên là thiên chi kiêu tử người người kính trọng.

"Sao lại thất thần?"

Lạc Tiểu Tiểu thu liễm, quỳ xuống bên cạnh Hoắc Trường Uyên .

Hoắc Trường Uyên nhìn về phía trước, hơi nâng cằm: "Cởi ra."

Lạc Tiểu Tiểu hiểu ý, cởi cúc quần áo ở nhà cho hắn.

Chà.

Cô không khỏi xuýt xoa trong lòng.

Chân không tiệ vẫn có cơ bắp, đại Boss thật có tài năng phi thường.

Từng chiếc cúc áo lần lượt được cởi ra, lộ ra làn da trắng như ngọc.

Trên đó có một vài vết sẹo lộn xộn, không tính là xấu xí, mà còn có một loại đẹp khác.

Lạc Tiểu Tiểu rướn người về phía trước, môi cô nhẹ nhàng rơi xuống một vết sẹo.

Bàn tay to của Hoắc Trường Uyên đè lên vai Lạc Tiểu Tiểu.

Sự đυ.ng chạm của người phụ nữ này kí©h thí©ɧ ham muốn của hắn nhanh hơn hắn tưởng tượng.

Muốn giam cầm cô trong vòng tay của mình, tùy ý chiếm hữu!

Cảm giác không tự chủ được này ...

Trong mắt Hoắc Trường Uyên trong mắt hiện lên chút lệ khí.

Phảng phất như có thể gϊếŧ người ngay lập tức.

Mà thanh âm 666 cực kỳ kích động: 【Chúc mừng ba ba, trước mắt giá trị hắc hóa của vai ác là 95! Rải hoa rải hoa!】