Chương 31: Nàng thơ

Tần Du Du nhận đủ mọi loại ánh mắt từ khi mới bước xuống xe đi vào trường học, trải qua nhiều thế giới nên cũng chẳng còn dáng vẻ căng thẳng, nhưng vẫn có chút mới lạ, cô vốn là một cô bé mười sáu, mười bảy tuổi, kết quả, tự nhiên quay lại vài thập niên, hiện tại cô bằng những người bạn cùng trang lứa của con trai mình.

Ngày đầu tiên đến báo danh thì phải làm gì, đi tìm chủ nhiệm lớp?

Chủ nhiệm lớp sẽ ở đâu? Lớp 5-2? Hay là tòa nhà văn phòng? Lớp học ở đâu, văn phòng ở đâu?

Tần Du Du không phân biệt được nhìn trái ngó phải, bốn năm nam sinh tình cờ đi ngang qua cô từ phía sau, Tần Du Du lập tức hô một tiếng: “Bạn học.”

Mấy nam sinh đang nói chuyện láo nháo nghe vậy thì thản nhiên quay đầu lại, khi nhìn thấy khuôn mặt của Tần Du Du, họ không tùy tiện như vậy nữa, thiếu niên vừa nói hăng say đôi mắt bỗng trở nên sáng ngời.

Nội tâm Tần Du Du cảm thán một câu, mấy đứa trẻ bây giờ được nuôi dưỡng thật tốt, tùy tiện gọi một người cũng rất đẹp trai, cô nở nụ cười thân thiện giải thích: "Tôi là học sinh mới chuyển đến, xin hỏi tòa nhà văn phòng ở đâu?"

Cận Vũ Dương nhìn cô gái trước mặt, cậu ta luôn cảm thấy có chút quen mắt, nhưng đột nhiên không nhớ ra, nhưng anh em tốt của cậu ta đã nhiệt tình tiếp cận cô: “Tòa nhà văn phòng ở phía nam cổng trường bên kia, cậu đi qua quảng trường chào cờ là có thể thấy, có phải cậu không biết cổng phía nam ở đâu không, như vậy đi, vừa đúng lúc tớ không có việc gì, để tớ đưa cậu đến đó.”

Mấy anh em bên cạnh: …

Vừa rồi còn nói muốn báo danh sớm một chút rồi cùng nhau về chơi đùa.

Thật con mẹ nó thấy sắc quên nghĩa.

Tần Du Du cảm thán một câu, mấy đứa trẻ này thật nhiệt tình, cô vui vẻ đồng ý sự giúp đỡ của người bạn nhiệt tình này, cũng đáp ứng yêu cầu khi tìm thấy thì sẽ đãi cậu ta một cốc trà sữa.

Sau khi vứt bỏ các anh em, Ngải Triết vô cùng vui vẻ, không chút lưu tình vẫy tay chào các anh em, dẫn Tần Du Du đi tìm tòa nhà văn phòng.

“Tôi tên là Ngải Triết, mới lên lớp 11.” Trời sinh Ngải Triết tự quen thuộc với mọi chuyện: “Còn cậu.”

“Tôi tên là Tần Du Du.” Tần Du Du mỉm cười: “Cũng học lớp 11.”

“Trời ơi đúng là duyên phận.” Ngải Triết phóng đại mà cảm thán một câu: “Cậu học lớp nào, học văn hay học lý.”

“Học văn.” Tần Du Du lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua, trả lời: “11-9.”

“Ồ, tôi thì là học sinh khoa học tự nhiên, tôi ở lớp 11-12.” Ngải Triết có chút thất vọng, nhưng chỉ được vài giây, cậu ta đột nhiên vui vẻ lại: “Lớp 11-9 và lớp 11-12 ở cùng một tầng.”

Khu dạy học có tổng cộng năm tầng, một tầng bốn lớp, lớp 1 bắt đầu từ tầng năm, lớp 9 vừa vặn là phòng học đầu tiên ở tầng ba, còn lớp 12 là lớp cuối cùng.

Ngải Triết lại vui vẻ: “Cậu xem, có phải chúng ta rất có duyên không… À, tới rồi, phía trước là tòa nhà văn phòng, giáo viên khoa văn chắc là đều ở tầng bảy, bên kia có thang máy, có thể lên thẳng đó…”

Người bạn học Ngải Triết vô cùng nhiệt tình, giải thích cặn kẽ mọi việc từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, trước khi đi còn hỏi wechat của Tần Du Du, sau đó mới vui vẻ quay về tìm mấy anh em của mình.

Cận Vũ Dương và những người khác nhìn thấy Ngải Triết quay lại, lại trêu chọc một trận, nói rằng trong trường có nhiều nữ sinh theo đuổi cậu ta như vậy, từ trước đến giờ chưa thấy cậu ta ân cần như thế.

“Có thể giống nhau được sao?” Ngải Triết nói: “Nhìn giá trị nhan sắc rồi cả khí chất của nàng thơ ấy đi, thật sự đúng với gu thẩm mỹ của tớ, người bình thường có thể sánh được sao?”

"Mẹ kiếp.” Mấy người bên cạnh cười không chịu nổi: “Chưa gì đã gọi là nàng thơ rồi? Người ta có để ý đến cậu à?”

“Biến đi, ông đây còn xin được WeChat rồi nhá.” Ngải Triết không hề nản lòng chút nào, tiện tay cầm lấy danh sách lớp mình ở trên bục giảng, đọc từ trên xuống dưới, sau khi nhìn thấy một cái têm thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức rùng mình một cái.

“Chết tiệt, sao ông cố này lại cùng lớp với chúng ta?”

“Ai vậy.” Giọng điệu Cận Vũ Dương bình thản.

Ngải Triết nhớ đến cặp mắt luôn như thể lộ ra màu đỏ tươi kia, sắc mặt có chút tái xanh.

“Còn có thể là ai.”

“Giang Hoài đó!”

Cận Vũ Dương khẽ cau mày, Ngải Triết đau khổ ôm lấy anh em nhà mình.

Quá khó khăn, Cận Vũ Dương phải học cùng lớp với tình địch của mình, hơn nữa tình địch này cũng không phải là người hiền lành.

Ngải Triết nói xong lại thở dài, sờ ngực cảm thấy cực kỳ may mắn.

Haiz, vẫn là mình may mắn.

Chờ khi nào cậu ta theo đuổi được nàng thơ của mình rồi, đến lúc đó nhất định sẽ thắp cho Cận Vũ Dương một nén hương.

Chúc cậu ta bình an.

Amen.