Chương 37: Bị mắng (1)

Ngày đầu tiên báo danh cứ như vậy qua đi, hầu hết mọi người đều vui vẻ, người duy nhất không vui có lẽ chỉ có mỗi Lê Thấm Tuyết, vừa về đến nhà, hai vợ chồng nhà họ Lê đã thấy con gái nhà mình hốc mắt đỏ hoe.

Hai vợ chồng lập tức đau lòng, vây quanh con gái hỏi cô ta làm sao vậy.

Lê Thấm Tuyết vô cùng tủi thân, nào là Tần Du Du được chào đón hơn cô ta, nào là Tần Du Du lại quen biết với đám Ngải Triết và Cận Vũ Dương, và cả thái độ lúc về sau của Cận Vũ Dương, Lê Thấm Tuyết vừa nghĩ tới là không nhịn được mà bắt đầu khóc.

Nhưng cô ta lại không thể nói với ba mẹ.

Cô ta vừa khóc, hai vợ chồng càng cuống cuồng, hỏi mãi mà cũng chẳng có được câu trả lời, đầu óc ba Lê vừa động là đã chụp mũ lên người Tần Du Du.

Lập tức nổi giận.

“Có phải Tần Du Du lại bắt nạt con đúng không?”

Lê Thấm Tuyết không trả lời, nhưng càng khóc càng đau lòng, không nghi ngờ gì nữa, điều này đối với hai vợ chồng nhà họ Lê mà nói chính là câu trả lời, đây là một câu trả lời, mẹ Lê cũng tức giận, cẩn thận hỏi Lê Thấm Tuyết,

“Nó nói ra thân phận thật sự của con với các bạn học à?”

Chẳng phải bà ta đã đặc biệt gọi điện thoại cho Tần Du Du, bảo cô đừng nói gì rồi sao?

Lần này Lê Thấm Tuyết lại lắc đầu, thút tha thút thít nức nở hồi lâu mới nói: “Con và cậu ấy được xếp vào một lớp, Tɧẩʍ ɖυyệt cũng học cùng lớp với bọn con, Duyệt Duyệt muốn đổi chỗ với cậu ấy, kết quả bởi vì Duyệt Duyệt và con có quan hệ tốt nên cậu ấy đã giễu cợt Duyệt Duyệt ngay trước mặt cả lớp, Duyệt Duyệt không cãi lại được cậu ấy…”

“Ba đã bảo là nó không có giáo dưỡng, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra chuyện mà!”

Ba Lê không nghe nổi nữa, Tɧẩʍ ɖυyệt mà Lê Thấm Tuyết nhắc tới chính là con gái nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm cũng coi như là đối tác làm ăn của nhà bọn họ, Tần Du Du làm Tɧẩʍ ɖυyệt xấu mặt chẳng phải là cố ý gây rắc rối cho ông ta sao?

Không thể nhịn được nữa, lại không đợi được Tần Du Du trở về, chỉ có thể gọi điện thoại cho Tần Du Du.

Tần Du Du vừa mới về đến nhà, đang ăn cơm cùng Trì Vũ, nhìn thấy cuộc gọi, ban đầu cô định cúp máy, nhưng sau đó giống như nghĩ tới gì đó mà dứt khoát bật loa ngoài rồi ném điện thoại sang một bên: “Lại có chuyện gì nữa?”

“Mày có thể an phận một ngày đừng gây rắc rối cho tao được không?”

Trì Vũ nghe được giọng điệu này thì cau mày thật sâu, Tần Du Du xoa tóc an ủi con trai: “Sao con lại không nhớ ra mình gây họa gì nhỉ?”

“Mày vẫn không chịu nhận? Mày làm khó con gái nhà họ Thẩm trước mặt nhiều người như vậy, mày có biết nhà họ Thẩm đang hợp tác với nhà chúng ta không?"

Lê Thấm Tuyết nghe ba Lê mắng Tần Du Du, cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn một chút.

“Đương nhiên là con không biết rồi.” Tần Du Du ở đầu bên kia điện thoại cắn một miếng sườn: “Thì ra các người là đối tác, nếu đã hợp tác thì hẳn là rất quen thuộc.”

“Đương nhiên rồi.”

“Nếu là như vậy thì sao người ta lại nói ba nɠɵạı ŧìиɧ?”

"Cái gì?"

Ba Lê choáng váng.

Lê Thấm Tuyết đang nghe vui vẻ lập tức cứng đờ.

Lúc trước ba Lê theo đuổi mẹ Lê rất khó khăn nên đến bây giờ vẫn luôn đối xử với vợ tốt cực kỳ, hơn nữa còn hơi sợ vợ, vừa nghe thấy lời của Tần Du Du thì lập tức bùng nổ: “Mày nói nhảm cái gì vậy, tao với mẹ mày êm đẹp như thế mà nɠɵạı ŧìиɧ đâu ra?”

“Bạn nữ đó nói con là do người thứ ba sinh ra, thế chẳng phải là đang nói ba nɠɵạı ŧìиɧ sao?”

Ba Lê: “...”

Lê Thấm Tuyết nóng nảy: “... Không có...”

Tần Du Du chậm rãi ngắt lời cô ta: “Thấm Tuyết, cô có quan hệ khá tốt với Tɧẩʍ ɖυyệt, tôi thấy hai người còn ngồi cùng bàn nữa nhỉ.”

Lê Thấm Tuyết ngay lập tức một câu cũng không dám nói.

Đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Tần Du Du hài lòng, tâm trạng vui vẻ mà cúp điện thoại.

Ba Lê im lặng một lúc, cuối cùng cau mày nhìn về phía Lê Thấm Tuyết: “Thấm Tuyết, đến cùng đã có chuyện gì vậy?”

Tần Du Du đã cúp điện thoại, lá gan của Lê Thấm Tuyết cũng lớn hơn, khóc hu hu nhỏ giọng nói: “Duyệt Duyệt hoàn toàn không nói như vậy, ba cũng biết hoàn cảnh của nhà Duyệt Duyệt mà, chỉ là do cậu ấy ghét người thứ ba quá thôi, với lại cũng có chút hiểu lầm..."

“Hiểu lầm cũng không thể hiểu lầm như thế”, Ba Lê vẫn không vui, tuy rằng nói như vậy, nhưng rõ ràng đã khá hơn nhiều.

Ông ta vẫn tin tưởng con gái của mình hơn.

“Đứa nhỏ nhà họ Thẩm này cũng thật đáng thương, năm đó chú Thẩm của con…”

Đang nói chuyện, điện thoại di động của ông ta vang lên, xem thử, là một người bạn có quan hệ khá tốt, thường hay uống rượu với ông ta.

Vì người bạn đó gọi điện thoại đến nên không nói việc này nữa, ba Lê nhấc máy, vừa kết nối đã nghe thấy người bạn đó gào to với ông ta một câu: “Ông Lê à, tôi nghe nói ông có một cô con gái khác ở bên ngoài, còn giấu kín hơn mười năm!"

Giọng nói quá lớn, bà Lê và Lê Thấm Tuyết ở bên cạnh có thể nghe thấy rõ ràng.

Lê Thấm Tuyết vừa mới thở phào, trong phút chốc nụ cười đã đông cứng trên khuôn mặt, đợi đến khi cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu đã đối diện với vẻ mặt tức giận của ba Lê.

“Lê Thấm Tuyết? Con học được cách lừa dối người khác từ bao giờ vậy? Người khác nói ba nɠɵạı ŧìиɧ mà con còn giấu giếm? Con qua đây cho ba, rốt cuộc chuyện này là thế nào hả!”