Chương 15

Mưa vẫn còn rơi, tiếng sắm ầm ầm, từng cái từng cái vang lên, tựa như trời cao đang tức giận vì bị mất đi một "Tiên nhân".

Thời điểm Phong Thả Ngâm kéo thân thể bò tới bên người Kỷ Hành, vừa vặn có một tia chớp sáng lên, ánh điện quang màu tím trắng chiếu sáng thấy rõ thân thể chật vật của Phong Thả Ngâm dính đầy bùn đất.

Phong Thả Ngâm thấy Kỷ Hành nằm im trên đất không nhúc nhích, lo lắng hắn bị hôn mê thϊếp đi, vội vã lung lay hắn hai lần, cứ như vậy trong đêm mưa, không gì che chở họ, vết bỏng trên người Kỷ Hành cũng chưa được xử lý, gặp nước mưa sẽ chuyển biến xấu, e sợ rằng có thể phát sốt, nếu lại còn hôn mê, e rằng không xong!

"Kỷ Hành, ngươi có thể kiên trì sao?"

Phong Thả Ngâm khó khăn đem Kỷ Hành từ mặt đất đỡ dậy, nỗ lức kéo hắn rời khởi nơi này,

"Chúng ta phải khẩn trương tìm một chỗ trú mưa, ngươi đừng nhắm mắt lại."

Kỷ Hành nhìn tay run run của Phong Thả Ngâm đem hắn vác lên, hướng về phía trước tiến lên một bước, sau đó ngã xuống.

Phịch một tiếng! Trên đất nước bùn bắn tung tóe, Phong Thả Ngâm ngã trên mặt đất, khong nhúc nhích. Y thực sự quá mệt mỏi, vốn đã bị trọng thương, tiềm lực bạo phát khi gặp nguy hiểm, dù lực ý chí mạnh hơn nhưng thân thể vẫn không chịu nổi.

Kỷ Hành nhìn nhân loại nằm trên mặt đất không hề có đọng tĩnh gì mặc cho nước mưa đánh, hắn chuyển động cổ, ngồi xổm xuống, một tay xen vào cổ nhân loại, một tay ôm lấy đầu gối, đem nhân loại bế lên khỏi mặt đất. ( ố ồ bế công túa)

[ Thời gian: Năm thứ năm một tháng một ngày

Khí trời: mưa to

Sự kiện: phát hiện cao cấp nhân loại, dẫn dắt một nhân loại cấp thấp, chạy trốn khỏi truy đuổi của cao cấp nhân loại tiến độ nhiệm vụ: Không.

Ghi chép: Kỷ Hành ]

Không còn phát hiện tung tích của cao cấp nhân loại, Kỷ Hành điều chỉnh tốc độ thấp, ôm Phong Thả Ngâm từ trong rừng núi bước nhanh về phía trước....

Sau tám tiếng, hết mưa rồi nhưng Kỷ Hành cũng không ngừng lại, hắn tìm được một mảnh hạnh lâm.

Vùng đất này mưa xuống liên tục hơn hai tháng, đại đa số thực vật không có bị mưa xối ngã, nhưng cũng mười phần uể oải, trước mắt mãnh rừng núi này cây cỏ mọc xum xuê, khả quan hơn. Kỷ Hành phán định do từ trường của thế giới này dị thường.

Trên cây treo không ít quả hạnh màu vàng, có mấy cái cùng nằm một chỗ, đem cành cây uốn cong, có mấy cái núp sau vài cái lá xanh, nhìn cũng rất đáng yêu.

Kỷ Hành dùng một tay không để lên trán Phong Thả Ngâm,,

"Ba mươi chín độ C, sốt cao."

Hắn một tay ôm lấy Phong Thả Ngâm, một tay khác hái được mấy quả hạnh, vắt ra nước uy Phong Thả Ngâm uống.

Nhân loại bị ôm trong ngực sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt, cho dù đang hôn mê, vẫn nuốt xuống nước quả hạnh theo bản năng.

[ Năng lượng còn lại mười ba phần trăm, hướng mười giờ có nhân loại cao cấp tiếp cận.]

Kỷ Hành vừa uy xong quả hạnh, liền thu được tin từ hệ thống, hắn ngẩn đầu nhìn lại hướng mười giờ, chỉ thấy cao cấp nhân loại bị hắn hôm qua dẫn ra đang thịnh nộ vọt tới.

Mà đang tiếp cận một bên hạnh lâm trong khắc kia, cái cao cấp nhân loại liền bị một tầng bình phong vô hình đẩy bay qua ngoài, cùng lúc đó, bên trong rừng hạnh lâm vốn không người bỗng vang lên tiếng bất mãn oán giận của một lão già,

"Là cái tên hậu bối nào, mà sáng sớm liền đến quấy rầy thanh tĩnh của lão phu a?"

Triệu Hi thấy được từ tiểu tử Phong gia kia xuất hiện, hắn liền chưa bao giờ gặp được một chuyện tốt nào.

Đầu tiên là phi kiếm mất khống chế, la bàn của hắn cũng không rõ tại sao lại bay đi, ngay sau đó sư đệ đi theo hắn truy sát Phong Thả Ngâm lại bị người cắt một đao vào yết hầu, còn hắn không phòng bị nên bị kết giới đánh bay ra ngoài... Lẽ nào tiểu tử Phong gia kia quả thực có số mệnh mạnh như vậy? Lẽ nào hắn không thể gϊếŧ được y?

Triệu Hi đứng nhìn hai người được kết giới bảo vệ trong hạnh lâm, sắc mặt lại thêm âm trầm thêm bạo tàn ác.

"Là tên hậu bối nào không có mắt, sáng sớm liền quấy rầy thanh tĩnh của lão phu a?"

Nghe được âm thanh này, đồng tử Triệu Hi co rụt lại, bỗng nhiên có một loại dự cảm, e rằng từ nơi này trở về sau, hắn sẽ không còn có cơ hội có thể gϊếŧ được tiểu tử Phong gia kia!

Tiếng vừa dứt, bên trong hạnh lâm từ từ đi ra một lão nhân mặc trường bào màu xám, tóc mai hoa râm.

Trên mặt hắn trải đầy mài giũa phong sương của năm tháng, mắt xếp đày nếp nhăn, mắt vấn đυ.c, thoạt nhìn như một cái lão nhân tầm thường, gần đất xa trời. Nhưng mà Triệu Hi dù là nữa phần cũng không dám khinh thị đối phương, theo đối phương tiến lại gần có một luồng khí thế uy áp mà chỉ có Kim đan đại năng mới có, như là sóng nước vỗ tôm xuống đất, không thể bò dậy nổi.

Triệu Hi trong lòng hoảng hốt, không hiểu được tại thế gian này làm sao có thể xuất hiện một vị Kim đan kỳ, càng không hiểu nổi tại sao đôi phương lại che chở cho tiểu tử Phong gia kia.

Lẽ nào, Phong gia tại tu chân giới... Kỳ thực vẫn còn lưu lại hậu chiêu? Không, cái này không thể nào!

Tâm niệm thật nhanh thay đổi, Triệu Hi làm ra một bộ dáng mặt xanh mét lo sợ, đối lão nhân đi ra từ trong hạnh lâm nói:

"Vãn bối Triệu Hi, chính là đệ tử của chưởng môn Linh tông, hôm nay xông vào nơi này quấy rầy tiền bối thanh tĩnh, chỉ là một chút hiểu lầm, mong tiền bối bao dung."

"Thì ra là như vậy."

Lão nhân gia sờ râu mép, tựa hồ hoàn toàn không có phát hiện ý đồ của Triệu Hi, liền vui vẻ hớn hở cười nói:

"Nếu như vậy ngươi hãy đi về trước đi! Nhớ nói lại lời vấn an của lão phu hướng chưởng môn các ngươi, liền nói, Lư Sơn Đổng Kính Chi tương lai thỉnh đến mời người uống thuốc."

Lư Sơn Đổng Kính Chi.. Lại là vị nào!

Triệu HI trong lòng chìm xuống, lại không dám thoát ra một tia dị dạng, đành phải cung kính xưng phải, rời đi nơi này.

Dăm ba câu đánh đuổi Triệu Hi, Đổng Kính Chi tay trái vuốt ria mép, đến xem lại hai cái người phàm tiến vào hạnh lâm, không nhìn còn khá, vừa nhìn giật mình!

Này hai người trẻ tuổi, một cái thể lực hao hết, sốt cao hôn mê, một cái khác rõ ràng bị lửa đốt phỏng nghiêm trọng, lại vẫn hảo hảo đoan đứng, thậm chí còn thành thạo điêu luyện chiếu cố người trẻ tuổi bị hôn mê ngủ thϊếp kia.

Đổng Kính Chi không khỏi kinh ngạc nói:

"Hậu sinh, bị đốt thành như vậy sao ngươi vẫn còn có thể hảo hảo đoan đứng?"

Liên quan tới điểm ấy Kỷ Hành đã sớm có biện pháp ứng đối, hắn mở miệng nói:

"Ta không cảm giác được đau đớn."

Đối với một cái cơ khí, đừng nói là tầng tầng lớp lớp ngụy trang bên ngoài có bị hao tổn, coi như bản thân bị hủy thành cả trăm miếng, hắn cũng không có bất kì cảm giác gì.

"Nguyên lai là không có cảm giác đau."

Đổng Kính Chi tự giác minh bạch chân tướng nói:

"Coi là như vậy đi, nhưng vết bỏng nghiêm trọng như vậy cũng không được trì hoãn, tiểu tử, ngươi đi theo lão phu."

Hắn cũng không biết Kỷ Hành bị bỏng nghiêm trọng như vậy lại còn mang theo Phong Thả Ngâm đi bộ ba canh giờ, dứt lời liền bẻ một cành cây mơ bên cạnh, sau đó thổi vào cành cây một hơi, đêm ném xuống đất.

Nhánh cây kia vừa rơi xuống đất liền biến thành một tráng hán biểu tình thờ thẫn, hắn mặt không thay đổi đến trước Kỷ Hành, đưa tay giúp hắn nhận lấy người trong ngực.

Kỷ Hành yên lặng mà ghi chép xuống tất cả phát sinh trước mắt, đối với tráng hán biến từ cành cây nói:

"Cảm tạ."

Tráng hán kia ngơ ngác mà cõng lấy Phong Thả Ngâm hướng lên núi đi, tựa hồ hoàn toàn trong nghe thấy lời Kỷ Hành nói cám ơn.

Đổng Kính Chi thấy thế nhân tiện nói:

"Hán tử kia chỉ là lão phu tạm thời dùng cành cây biển ra, cũng không có thần trí, về sau ngươi có nhu cầu gì có thể nói hắn đi làm, không cần phải dem hắn xem là người."

Kỷ Hành gật đầu nói:

"Ta hiểu được."

Nói cách khác, tại thế giới quan năng lượng tồn lại sai biệt, cái nam nhân biến từ cành cây này bản chất cùng hắn là cùng loại.