Chương 3: Có thể sống được bao lâu?

Thẩm Túy Trì không biết Chu Quất là trướng thật, hay vì nhìn ra hắn cực kỳ thích, có điều nếu đã nói thẳng ra như vậy hắn không cần thiết chối từ.

Thẩm Túy Trì dán lên lưng người đàn ông, cánh tay vòng ra đằng trước xoa nhẹ bên trái, vân vê bên phải, mềm mềm, đàn hồi, xúc cảm khỏi nói thoải mái cỡ nào, hiện tại hắn chỉ hận không thể có tám xúc tua như bạch tuộc.

Khác với phái nữ - Thẩm Túy Trì nghĩ thầm, quá mê người, lớn nhỏ vừa đủ, nửa là ngây ngô nửa là thành thục.

Khó trách Thẩm Chí Quốc lại thích đến vậy.

“Anh và Thẩm Chí……”

Còn chưa nói xong, Chu Quất đã ngắt lời: “Ông ta mắc bệnh liệt dương từ sớm, chỉ có thể động tay động chân.”

Thẩm Chí Quốc tuy là cha hắn, nhưng loại chuyện này Thẩm Túy Trì thật sự không rõ lắm, hắn có hơi kinh ngạc, “Thế vừa rồi là lần đầu?”

Chu Quất cười khẽ một tiếng, không biết là cười nhạo Thẩm Túy Trì hay đang tự giễu chính mình: “Thật đúng là lần đầu.”

Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Túy Trì xoa cho anh xoa đến thiu thiu muốn ngủ, Chu Quất bò ra từ trong lòng hắn, cẩn thận chỉnh lại quần áo.

Chân anh mềm, đầu cũng choáng.

Ra khỏi phòng Thẩm Túy Trì, Chu Quất vịn tường về phòng mình, tới bên giường, chờ đổ được viên thuốc ra tay, bàn tay đã phát run.

Anh còn có thể sống được bao lâu?

Chu Quất uống thuốc xong ngả đầu xuống gối, đến sức cựa quậy cũng không có, cứ thế nằm ở mép giường ngủ thϊếp đi.

Không thoải mái, cũng thoải mái.

Rạng sáng hôm sau, 5 giờ 32 phút, dì giúp việc trong nhà gõ khắp các cửa phòng.

“Ông chủ qua đời rồi, hu hu!”

“Cậu chủ! Cậu chủ, ông chủ qua đời rồi!”

“Chu Quất……”

Chu Quất chợt kéo cửa phòng, anh ăn mặc chỉnh tề, một chiếc váy dài màu đen, bên ngoài khoác áo nỉ đen, khuôn mặt trắng bệch, dọa dì giúp việc hoảng sợ.

Anh lạnh nhạt nói: “Đã biết.”

Thẩm Chí Quốc có thể chống cự tới hôm nay cũng không dễ dàng, lúc còn ý thức ông ta từng đề cập tới hậu sự, nói không cần phô trương, người trong nhà đều có mặt phúng viếng là được. Khi đó ông ta nhìn Chu Quất nhìn thật lâu, cặp mắt kia giống như đầm chết muốn hút người vào.

Chu Quất tự dưng nghĩ, nếu không phải đang ở xã hội hiện đại, Thẩm Chí Quốc chắc chắn sẽ bắt anh chôn cùng.

Anh không hận Thẩm Chí Quốc, nhưng cũng không có tình cảm.

Thẩm Hảo và hai chúc bác khóc đến tê tâm liệt phế, Thẩm Túy Trì và Chu Quất lại như hai kẻ ngoài cuộc, đứng ở rìa ngoài cùng, đến cửa phòng cũng không tiến vào.

Hậu sự đã được chuẩn bị từ sớm, không cần lề mề lâu, đám người đã khóc xong rồi, Thẩm Túy Trì sai người đi vào thay quần áo nhập quan, toàn bộ quá trình hắn đều không nhúng tay.

10 giờ sáng.

Đoàn người đứng ở nghĩa trang, tận mắt nhìn thấy quan tài hạ nắp nhập thổ, khoảng thời gian đó không thể coi là ngắn.

Chu Quất đứng đến người ngợm phù phiếm, dưới chân loạng choạng, Lý Nguyên lao vυ"t qua Thẩm Hảo, tiến đến trước mặt vươn tay, nhỏ giọng nói: “Bác dâu đứng vững chút.”

Dứt lời, Thẩm Hảo liềm túm con trai về, không nhịn được phê phán: “Cái đồ ngu xuẩn nhà anh, tên bê đê kia bỏ bùa mê thuốc lú gì cho anh hả!”

Thẩm Túy Trì: “Cô à, đây là nghĩa địa.”

Thẩm Hảo nhéo tai Lý Nguyên mắng một câu nữa mới chịu bỏ qua.

Một người bác nào đó xen ngang: “Chí Quốc sinh thời đối đãi với cậu không tệ, nhưng cậu chung quy cũng không phải người nhà họ Thẩm, sau khi chôn cất xong, cậu có thể nhanh chóng dọn ra khỏi nhà họ Thẩm.”