Chương 5: Anh mặc sườn xám sẽ rất đẹp

Thẩm Túy Trì hiếm khi bị người ta sai khiến, nhưng xét thấy dáng vẻ nửa sống nửa chết của Chu Quất dù không biết bị bệnh gì kia, hắn hiếm khi nghe lời đi lấy thuốc.

Sau khi trở về lại nhìn Chu Quất lao lực lấy ra một đống thuốc với đủ loại hình dạng khác nhau, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Thẩm Túy Trì hỏi: “Rốt cuộc anh mắc bệnh gì?”

Chu Quất không có sức trả lời, dịch tay tới trước ngực mình, ý gì không cần nói cũng biết.

Thẩm Túy Trì chẳng an ủi ai bao giờ nên cũng chẳng biết an ủi ra sao, chỉ đành ngậm miệng im lặng.

*

Thẩm Túy Trì vào đoàn ở núi sâu rừng già, hắn cực kỳ săn sóc báo cho Chu Quất sau khi máy bay hạ cánh.

Chu Quất sửng sốt vài giây, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Thật không có mạng à?”

Thẩm Túy Trì: “Ừm.”

Chu Quất đẩy kính râm, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai móc máy tính ra từ trong túi, mở APP cửa hàng, cùng lúc download mấy chục game một người chơi.

Lúc này, Sử Vận vừa mới đuổi tới, chỉ thấy ông chủ nhà mình nhướng lông mày, tò mò nhìn người bên cạnh. Anh ta theo hướng chuyển mắt, sau đó cũng trưng ra vẻ mặt giống hệt Thẩm Túy Trì ——

Đây, lại, là, ai, nữa?

Thẩm Túy Trì khϊếp sợ vì năng lực thừa nhận của Chu Quất, Sử Vận thì khϊếp sợ vì vẻ ngoài xinh đẹp của Chu Quất.

Chu Quất khép máy tính, nở nụ cười phóng khoáng bắt tay với Sử Vận: “Chào anh, tôi là Chu Quất.”

Sử Vận liếc Thẩm Túy Trì, thăm dò vươn tay: “Chào anh, chào anh, tôi tên Sử Vận.”

Chu Quất: “…… Hửm?”

Sử Vận: “…………”

Thẩm Túy Trì: “Nickname, Vận Chó.”

Chu Quất làm như giật mình bừng tỉnh, ngược lại hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Sử Vận vội nhận hành lý trên xe của hai người, không biết đối mặt với Chu Quất thế nào, bất đắc dĩ chuyển tầm mắt: “29 tuổi.”

Chu Quất vui đùa: “Tôi đây lớn hơn anh, gọi tôi là anh Chu nhé.”

Sử Vận không tin, Chu Quất thoạt nhìn cực kỳ trẻ… Cũng cực kỳ xinh đẹp, đây chính là nguyên nhân vì sao anh ta không dám nhìn Chu Quất. Theo lý mà nói mấy năm đi theo Thẩm Túy Trì, minh tinh hạng nào cũng đều gặp qua, không nên có tâm tình này, nhưng ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Chu Quất, trong đầu anh ta đã nhảy ra định vị “Phản khoa học kỹ thuật, mặt mộc, độc đáo”.

Thẩm Túy Trì tiếp lời: “Chu Quất lớn hơn cậu.”

Sử Vận vội nói: “Ồ Ồ, anh Chu.”

Chu Quất nhoẻn miệng cười.

Đến trước xe thương vụ của đoàn phim, Sử Vận cùng tài xế kéo hành lý cất vào cốp xe, Thẩm Túy Trì và Chu Quất lần lượt lên xe.

Tài xế Tiểu Trương là người đàn ông cao lớn thô kệch, song lòng tám chuyện vẫn xuyên biên giới: “Người mới hả?”

Sử Vận gật đầu: “Chắc là vậy đi.”

Tiểu Trương: “Nam?”

Sử Vận kinh ngạc: “Sao cậu nhìn ra?”

Tiểu Trương: “Không giống nữ mà.”

…… Vô nghĩa.

Chu Quất tuy rằng ngày ngày mặc nữ trang, hiếm khi mặc quần áo trung tính, nhưng vẫn có thể nhìn ra anh không nữ tính. Chiều cao và khung xương của anh vượt trội hơn phái nữ, nhưng lại nhỏ hơn phái nam bình thường một chút, cho nên anh không thuộc loại hình mỹ nhân nhỏ nhắn xinh xắn.

Trên xe, Thẩm Túy Trì nghiêng đầu nhìn Chu Quất, thật lâu sau thốt ra một câu: “Anh mặc sườn xám sẽ rất đẹp.”

Chu Quất không có phản ứng quá lớn, chọn mấy cái file trên màn hình để xóa, thuận miệng đáp: “Ừm, có, thích thì hôm nào mặc cho cậu xem.”